Có người đã từng nói: " Thời sinh viên là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời" và tôi cũng cảm nhận được điều đó.
Vậy là ba năm học đã sắp kết thúc. Khoảng thời gian không quá dài mà cũng chẳng ngắn, nó là khoảng thời gian vừa đủ để có thể để lại trong tôi những kỷ niệm đáng nhớ của một thời sinh viên.
Tạm biệt những tháng năm của thời sinh viên mơ mộng, tạm biệt những buổi đi làm bài tập nhó cùng bạn bè, tạm biệt những buổi đi chơi cùng tập thể lớp, tạm biệt những ngày hè nóng bức, tạm biệt cả những lần nói dối cả nhà để đi vào nhà các bạn chơi, tạm biệt những người bạn không hẹn mà gặp, để rồi mai sau trong tim ta vẫn nhớ những bóng hình.
Ba năm đã gần trôi qua, đứa nào cũng thay đổi. Dường như lớn hơn, nhiều lo toan và nhiều những dự định sắp tới của mình. Sức chụi đựng thử thách và gian nan cũng bền hơn. Và tình bạn vì thế cũng sâu đậm hơn. Nhìn lại những thời gian qua ta thấy giật mình khi ngỡ ngàng nhận ra có những người ta chưa từng bắt chuyện, có những kẻ nhìn thấy mặt thôi mà đã thấy ghét. Nhưng chưa kịp chia xa mà giờ đây ta lại nhớ đến.
Qua rồi cái thời tuổi học trò mơ mộng và ngây thơ, tình bạn có và...cũng có, nhưng thật trong trắng. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào còn ngồi trên ghế nhà trường THPT, hai tay "chống lên cằm" rồi chúng tôi mơ ước một ngày nào đó được ngồi trên ghế nhà trường được làm sinh viên, nếm trải cuộc sống "nghèo", " Khổ" của đời sinh viên, có cả những niềm vui, nụ cười và có cả những giọt nước mắt. Mới đây thôi mà ước mơ đã trở thành hiện thực, ba năm học đã đi đến gần đích. Kỷ niệm về những ngày tháng xa nhà, sống trong xóm trọ với bao nhiêu là niềm vui khôn xiết. Những tiếng cười đùa, những tiềng hò reo vào lúc nửa đêm để rồi bác chủ nhà phải cắt điện để đi ngủ, những buổi tối 11h đêm cả lũ kéo nhau đi ăn đêm, chiều chiều rủ nhau đi "đánh bóng mặt đường".... và nhiều nhiều nữa. Đó là những kỷ niệm sẽ còn mãi và làm hành trang cho mỗi bước đi sau này của chúng tôi... Làm sao có thể quên được những lần trong túi không còn đồng nào, trong thùng không một hạt gạo sót lại, lúc đó mới cảm thấy nhớ nhà biết bao. Để rồi tôi phải gọi điện về nhà mếu máo mà khóc...
Qua cái thời bỡ ngỡ khi lần đầu tiên bước chân lên trường, tôi hôm nay đã có chút thay đổi ít nhiều. Trước mắt tôi bây giờ chỉ còn lại những ngày cuối cùng của thời sinh viên và có cái gì đó cứ buồn phảng phất trong tôi cho dù thầm cảm ơn thời sinh viên đã cho tôi sống trong vòng tay của tập thể BC 5a, đã cho tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Thầm cảm ơn những người bạn đã luôn sát cánh bên tôi giúp tôi vượt qua những lúc khó khăn. Cảm ơn bạn ( voi) dù chúng ta mới chỉ ở cùng nhau tròn 2 năm nhưng bạn biết không đó là khoảng thời gian để tôi hiểu mỗi người cần phải có cho mình một người bạn thân đến thế nào. Có những lúc bực tức, giận hờn, tỵ nạnh... nhưng những cảm giác đó đến với hai đứa mình dường như đi không để lại dấu vết có phải không "voi".
Nếu tôi không là sinh viên chắc tôi sẽ không được sống những kỷ niệm với những ngày tháng vui buồn đến thế. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi không còn là sinh viên nữa, chắc suy nghĩ sẽ khác, đâu còn mơ mộng, vô tư nữa, sống bon chen với dòng đời tấp lập. Những ngày tháng được làm sinh viên sẽ trở thành hồi ức đẹp còn mãi trong tôi.
" Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại" nhưng thời gian thì không bao giờ dừng và quay trở lại. Vậy sao chúng ta không cùng bước những bước những bước dài. So với thế giới rộng bao la này bước chân của chúng ta vô cùng nhỏ bé nhưng hãy luôn tự tin vào chính mình các bạn nhé. Tôi chức các bạn đạt kết quả cao trong kỳ thi sắp tới. Các thành viên BC5A hãy luôn nhớ về nhau.
有人曾经说过:"学生是我生命中最美丽的时光",我也觉得。所以是三个学年,每年都进入了尾声。不是太长时间的是不短的时间,它是关于时间足以能够留在回忆里我记得的一名学生。告别,学生做白日梦,再见到作业和与朋友们,再见到同一集体郊游、 唱歌的炎炎夏日,再见,再见所有时代都躺进入房子里你玩,再见人看不到这项任命和明天的心我们还记得图。近 3 年,她的孩子也会改变。它看起来更大,更多的焦虑和更多的他即将开展的项目。学生参加这个节目中心下艰难和具有挑战性的权力也更耐用。你爱得那么好。回顾的上次我们见到吓了一跳惊讶地意识到有永远不会说话的人,有一些人看到脸上见过恨。但分开并不是我们现在还记得。Qua rồi cái thời tuổi học trò mơ mộng và ngây thơ, tình bạn có và...cũng có, nhưng thật trong trắng. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào còn ngồi trên ghế nhà trường THPT, hai tay "chống lên cằm" rồi chúng tôi mơ ước một ngày nào đó được ngồi trên ghế nhà trường được làm sinh viên, nếm trải cuộc sống "nghèo", " Khổ" của đời sinh viên, có cả những niềm vui, nụ cười và có cả những giọt nước mắt. Mới đây thôi mà ước mơ đã trở thành hiện thực, ba năm học đã đi đến gần đích. Kỷ niệm về những ngày tháng xa nhà, sống trong xóm trọ với bao nhiêu là niềm vui khôn xiết. Những tiếng cười đùa, những tiềng hò reo vào lúc nửa đêm để rồi bác chủ nhà phải cắt điện để đi ngủ, những buổi tối 11h đêm cả lũ kéo nhau đi ăn đêm, chiều chiều rủ nhau đi "đánh bóng mặt đường".... và nhiều nhiều nữa. Đó là những kỷ niệm sẽ còn mãi và làm hành trang cho mỗi bước đi sau này của chúng tôi... Làm sao có thể quên được những lần trong túi không còn đồng nào, trong thùng không một hạt gạo sót lại, lúc đó mới cảm thấy nhớ nhà biết bao. Để rồi tôi phải gọi điện về nhà mếu máo mà khóc...通过测量师时第一次走脚在校园里,我今天有小的变化更多或更少。我的眼睛现在刚刚离开的最后几天时间的学生和只所以悲伤 phảng 回声在我虽然感谢学生不得不生活在集体的手镯公元前 5a 的时间之前,给了我这么多成熟。默默地感谢这些人你总是和我在一起,帮助我度过难关。谢谢你 (大象) 虽然我们在一起有只有在圆 2 年但你知道它是关于时间,我能理解每一个人需要有自己的朋友。有次在失望的时候,唆使,难民 nạnh...但来与他的两个看似没有痕迹有的感情必须不"大象"。如果不确信我的学生将不能活地回忆,悲伤快乐的日子。只有很短的时间更多去不再是个学生,其他,思想会不又开始做梦了,冷漠,生活与苯教陈生活的第四个。日期都将成为留在我的记忆。"如果有一种渴望这种生活,记得把时间还给",而是时间永远不会停止和背部。那么,我们为什么不一起长时间步骤步骤步骤。相比,我们这个巨大的世界范围内脚步极小,但对自己总是有信心你。我把你抱高生产力在即将到来的考试。BC5A 成员请永远记住彼此。
đang được dịch, vui lòng đợi..