It's interesting to read the memoirs of "student population" as himself. People often say one study must also have a lot of money, very rich. I on the contrary.The House I'm not rich, but not that poor. Parents do public servants and are retired when I decided to try their luck, "Please come". Well, actually only because of spoiled like to be going to consider myself tough to stop, my youngest daughter.The interview was not the first time, I went for a second interview with the mood, "come on, come also don't know whether the money that school should not" pay at interview, my lack of controversial things with people in the Embassy because people keep asking is nostalgic "do I know you through America and will not try to get her husband to be at again". Bothered too I answer "said going to school is going to College, if want to get my husband to go to America, then please come to do nothing for tired, you see I hardly get married now!". One generation, then dè visa. Hold the paper interviewed beans on hand, I am glad of your success, but also worried because know it w ng the hard day waiting alone in front.I step down San Francisco on 8/6/2004 's summer, that a child from a tropical country like I thought it was a air conditioning we can't currently blowing off work. No, the weather of San Francisco.On the way from the airport to your House open in the city of San Jose. Look at the way 4 lanes on each side, and an emergency lane again, totaling 10 (free) lanes jammed sealed car is a little traffic because each move. I wonder what this country really rich. On the top I interlaced many different overpass just like in the movie America I have ever considered. I think America's infrastructure, clink.Two weeks in the USA I started manner nostalgia. I cry, cry a lot, almost dark would also cry. Remember crying because my family, friends, neighbors, remember the crowded scene of stuffy airport air va smoke which I hate when I stay home, I remember Vietnam.I cried also because feel stress, feel I don't know anything. The vast American that the car is not there, not learning to drive, road construction is also unknown. Even though your English is good when in Vietnam, you will also have difficulty talking with native speakers. I'm quite confident in the ability to communicate in English tiềng when in Vietnam, but when the American market almost I spent to understand the 50%, and I replied they don't understand very well due to the habit of translated from Vietnamese to English then said and also because of his accent. Generally I feel like I'm a child of the la in a corpse so big (a child is also his better side because it can be conversational).Không bạn bè, không gia đình, không đi đâu được, không hiểu hết người khác muốn nói gì với mình. Bước ra khỏi cửa cả ngày lẫn đêm hiếm khi nào thấy một bóng người, hoạ chăng thì thấy được vài chiếc xe hơi vội vàng lướt qua. Điều này nhất là đối với một đứa con gái từ thành phố đông nghẹt người như tôi càng tệ hại hơn. Nếu cảm nhận được tôi đang nói gì, bạn sẽ chạy ngay về nhà để nói với gia đình bạn là bạn cần họ đến mức nào, họ quan trọng với bạn đến mức nào. Bạn cũng sẽ không gây gổ với bạn bè "nối khố" của bạn bao giờ nữa. Bạn sẽ cảm nhận được họ có ý ngiã như thế nào với bạn. Vì tôi đã cảm nhận được từ những ngày đầu đến Mỹ cho tới tận bây giờ.Tôi đã gửi cho ba mẹ và ông bà tôi một lá thư mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể viết được. Tôi viết lá thơ cho nhà để nói là tôi đã thật may mắn và hạnh phúc khi có họ bên cạnh, rằng tôi thương ba mẹ tôi vô cùng. Ho thật sự có ý nghĩa rất nhiều mà tôi chưa hề nhận ra điều đó khi họ bên cạnh tôi. Tôi cũng xin lỗi mẹ tôi vì có vài lần tôi đã cãi lại mẹ. Đây cũng là một điều mà tôi phải cảm ơn nước Mỹ vì đã giúp tôi nhận ra giá tri to lớn của gia đình. Vì đi Mỹ, tôi mới nhận ra được tầm quan trọng của gia đình.Một tháng trôi qua, tôi quết định bằng moi giá phải lái được xe. Tôi được một người quen đưa cho một tờ báo Việt (Thằng Mõ) để tìm thầy dạy lái xe. Giá là 300USD bảo đảm đậu mới lấy tiền. Sau một hoi "kỳ kèo, kể khổ" giá mà tôi phải trả là 250USD. Thầy đến tận nhà đón đi ra một bãi đậu xe lớn của một shopping mall để tập. Học lái xe không khó lắm nên tôi đậu ngay lần đầu thi lấy bằng lái xe.Đậu bằng lái, tôi mượn tiền mua cho mình một chiếc xe Honda cũ với giá 1.500USD. May mắn cho tôi là máy xe rất tốt, không bị hư hỏng nhiều nếu không thì tôi sẽ phải trả cả ngàn USD để sửa xe.Biết lái xe rồi, tôi đi xin việc làm chui sau giờ học. Tôi xin được một chân cashier ở một tiệm giặt đồ tự động (laundry) với mức lương 5 USD một giờ. Đúng như một số bạn đã nói, du học sinh đi làm hay bị bắt chẹt. May mắn thì gặp được chủ đàng hoàng, dù là rất hiếm thấy. Nói là làm cashier nhưng tôi hầu như phải làm mọi thứ trong tiệm: cashier, giặt đồ cho khách, sấy đồ, gấp đồ, cuối giờ thi phải lau hết tất cả các máy móc trong tiệm và lau chùi sàn nhà, đổ rác, thậm chí còn phải trông hai đứa con trai cho chủ. Hôm nào khách chưa về, tôi sẽ phải ở lại đến nửa đêm mà không đươc trả thêm lương.Qua một người quen tôi xin được làm 2 ngày cuối tuần ở một cây x
đang được dịch, vui lòng đợi..
