Tôi là con út trong gia đình. Và có thể nói cuộc sồng của tôi từ bé đến lớn có phần đầy đủ và được chiều chuộng hơn so với 4 anh chị của tôi.Bố mẹ thương tôi nhiều lắm và car các anh chị của tôi nữa. Tôi biết điều đó.Tôi lớn lên mà hầu như không phải lo nghĩ gì nhiều cho những vấn đề của cuộc sống.Đó là lí do khiến tôi buông thả, có phần ngu ngơ, và cả thiếu trách nhiệm với những người yêu thương tôi.Nhưng giờ thì có phần khác hơn rồi.Tôi đã bước sang tuổi cuả sự độc lập. Tuổi của bươn trải và lo lắng. Tuổi phải đối diện với những áp lực mà cuộc sống mang lại.Giờ đây, mỗi ngày của tôi là chuỗi ngày dài của công việc, Lo nghĩ, tính toán. Mệt mỏi lắm, đơn độc lắm.Tôi suy nghĩ rất nhiều đến việc tìm 1 ai đó cho phần còn lại cuộc đời. Nhưng hình như đó là điều không tưởng. Tình yêu giờ là cả 1 điều không tưởng hay có thể nói là quá khó. Thời gian khiến tôi trở nên kém cỏi và lười biếng. Tôi lười phải đi làm quen, phải theo đuổi 1 ai đó. Đơn giản chỉ là tôi sợ thất bại.sợ bị từ chối. Tôi mãi mê vào công việc vào những con số. Và giả vờ như tôi quá bận, không có thời gian cho những vấn đề khác. Thật buồn cười và hèn nhát....Đến giờ phút này thực sự mệt mỏi và cô đơn....
đang được dịch, vui lòng đợi..