Lưỡng Lự khá lâu trước khi quyết định, Hoá bảo người quản lí nhà nghỉ: dịch - Lưỡng Lự khá lâu trước khi quyết định, Hoá bảo người quản lí nhà nghỉ: Anh làm thế nào để nói

Lưỡng Lự khá lâu trước khi quyết đị

Lưỡng Lự khá lâu trước khi quyết định, Hoá bảo người quản lí nhà nghỉ:

- Anh cho tôi chọn khu nhà trên đường lên Liang Biang.

Người quản lý nhìn Hoá khá chăm chú, cuối cùng đưa anh xâu chìa khoá

- Như đã nói với anh, nơi đó khá vắng vẻ, chỉ dành cho những du khách nghỉ và mùa hè. Hiện nay chỉ có một cặp đang ở, nhưng đến trưa mai thì họ sẽ trả phòng, chưa có khách nào mới ngoài anh. Mà anh nói sẽ ở trong bao lâu?

- Một tuần và cũng có có thể hơn.

- Được rồi, anh cứ cầm chìa khoá đi theo người hướng dẫn lên đó trước, sau đó người mang thức ăn trữ tủ lạnh sẽ lên sau. Ở đó không có hàng quán ăn nên anh sẽ phải dùng thức ăn trữ sẵn. Hằng ngày sẽ có người mang điểm tâm, cơm trưa, chiều cho anh. Nếu đêm anh muốn ăn gì thì gọi điện thoại. Mà điện thoại cũng chỉ gọi được nội bộ thôi, không gọi đường dài được.

Hoá thừa biết những điều đó nên không chú ý lắm, vội cầm xâu chìa khoá rồi leo lên chiếc xe Mobylette cà tàng của anh nhân viên hướng dẫn. Dọc đường, anh còn hỏi Hoá:

- Sao ở trung tâm tiện nghi hơn mà anh không ở, lên chi chỗ khu này buồn thấy mồ luôn, lại thiếu mọi tiện nghi nữa?

Hoá cười:

- Tại tôi thích khung cảnh thiên nhiên, thích yên bình và tránh sự quấy nhiễu,

Anh chàng kia lại nói:

- Nếu cần không khí trong lành, yên tĩnh thì hằng ngày anh cũng có thể lên núi mà chơi, chiều về khách sạn trung tâm để nghỉ ngơi. Việc gì phải…

- Nhưng sao bằng ta ở ngay nơi đó!

Ki lên tới nơi, Hoá chợt nhớ ra, anh nhờ:

- Có thể nào mỗi ngày anh mua giúp tôi một tờ báo ngày, rồi gởi người mang điểm tâm lên, được không? Đây, tôi đưa trước anh tiền đủ mua 1 tuần

Anh chàng lắc đầu:

- Năm nay là 1960 rồi, nhưng ở Đà Lạt này anh muốn coi nhật tr ình của Sài Gòn thì phải đợi đến buổi chiều mới có! Vậy làm sao mua cho anh được.

Hoá cười:

- Mua báo buổi chiều cũng được, sáng gửi lên cũng không sao, miễn là có báo để đọc. Tôi vốn ghiền đọc báo mà, mới cũ gì cũng tốt.

Khi anh chàng hướng dẫn tên Tâm đi rồi, Hoá mới bước vào nhận phòng của mình. Nói chung là cũng tạm được. Tuy không khang trang, hiện đại bằng các khách sạn ở trung tâm thành phố, nhưng cũng giường nệm, máy nước nóng tuy cổ lỗ sĩ, nhưng còn hoạt động tốt. Hoá đặc biệt hài lòng với cửa sổ phòng ở hướng ra đỉnh đồi phía sau. Từ đó, anh có thể phóng tầm mắt suốt một quãng dài. Xa tận rừng sâu. Cái thú đam mê cháy bỏng đó đã khiến Hoá chọn khung cảnh sống này.

Tắm rửa vừa xong thì chị nhân viên mang thức ăn cũng vừa tới. Có khá đủ lương thực, chị ta chỉ từng thứ:

- Nếu tối đến, cậu có thích và tự tay làm được thì vài món này có thể có được nồi cháu nóng. Tôi mang cho cậu mấy chai rượu vang và cả chai rượu mạnh nữa đây. Cái tủ lạnh chỉ để trữ thức ăn, chứ không làm đá được, hay đúng hơn là làm rất lâu đặc. Mà cũng đâu cần đá, cứ lạnh mà.

Hoá cám ơn chị ta rồi bảo:

- Chiều nay chị không cần phải mang cơm lên, tôi sẽ ăn nhẹ rồi đi ngủ cũng được.

Nhưng chị ta đã chỉ một “gà mên” để riêng:

- Sao lại không ăn cơm. Xứ lạnh mau đói bụng lắm. Tôi đã mang cho cậu bữa chiều, cậu dùng ngay cho còn nóng.

Đợi chị ta đi rồi, Hoá mới ngả lưng xuống giường đến lúc này anh mới cảm thấy mỏi nhừ cả lưng và vai. Gần suốt ngày ngồi xe lửa Sài Còn, Tháp Chàm, rồi ba bốn tiếng ngồi ôtô – ray leo dốc lên tới Đà Lạt, quả là có sức chịu đựng thì mới kham nổi. Hoá giờ khoái ngủ một giấc hơn là ăn. Và anh đã nằm và ngủ ngon lành, gà mên cơm vẫn còn y nguyên đó…

Nửa đêm…

Hoá choàng tỉnh thì vô cũng ngạc nhiên khi thấy trên bàn có một mâm cơm đã dọn sẵn.

- Ai vào đây?

Hoá bước xuống nhìn thì rõ ràng gà mên cơm đã được bày ra hết trên bàn. Và còn hơn thế nữa, có cả một đĩa trái cây tráng miệng đã gọt sẵn, đặc biệt là chai rượu vang đã khui, chỉ chờ rót là uống.

- Ai mà chu đáo thế này?

Vốn tính cẩn thận, Hoá lên tiếng hỏi:

- Có ai vào nhà không?

Không ai đáp, chung quanh im phăng phắc. Từ cửa sổ nhìn ra cũng không thấy gì bởi màn đêm dày đặc. Hoá cảm thấy đói bụng, anh đắn đo một chút rồi ngồi xuống ăn ngon lành, anh tự nhủ:

- Chắc là chị đưa cơm trở lại, thấy mình ngủ nên không gọi dậy.

Ăn xong người khoẻ khoắn, nhìn đồng hồ thì thấy chỉ mới 10 giờ, anh quyết định thử bước ra ngoài xem ban đêm có gì hay, đồng thời hít thở khí trời mát lạnh mà từ lâu anh đã thèm khát.

Lúc này Hoá mới để ý thấy trong dãy nhà còn có một căn phòng sáng đèn. Chắc là phòng của cặp đôi mà người quản lý khách sạn nói lúc chiều. Thì ra đâu chỉ có mình anh trong chốn tịch liêu này.

- Bớ! Giết… giết người!

Tiếng kêu thật lớn, thật rõ ràng phát ra từ dãy nhà!

Hoá giật mình, cố định hướng xem chính xác tiếng là đó là từ phòng nào.

- Cứu… cứu!

Tiếng kêu lúc này nhỏ hơn, chừng như người bị hại đang nguy hiểm, có thể là sắp tắt thở! Hoá tốc chạy về phía căn phòng có đèn sáng. Đến gần thì đúng là âm thanh kêu cứu đang phát ra từ đó.

- Cứ… ư

Âm thanh cuối lịm dần.. Quên cả hiểm nguy, Hoá cũng không kịp vòng ra phía cửa trước, đã tung mạnh vào cánh cửa sổ đang khép hờ, cửa bật ra. Vừa kịp lúc Hoá nhìn thấy một bóng ngườt to lớn, đang vác rên vai một người khác nhỏ hơn, vóc người đó xoã dài xuống tận sàn nhà.

- Anh ta giết người rồi tẩu thoát đây!

Do dãy nhà khá dài, nên Hoá phải chạy sang mất đến hơn một phút mới ra được phía cạnh mặt tiền. Hoàn toàn vắng lặng, không có bóng ai. Khựng lại một chút, Hoá bước lần về phía cửa phòng của căn hộ còn sáng đèn. Cửa phòng mở toang, đúng là vừa rồi vác xác chết chạy anh ta đã không kịp đóng cửa!

- Không thể để anh ta thoát được!

Hoá vừa lẩm bẩm vừa đuổi theo hướng mà anh đoán là anh chàng nào đó đã chạy. Xuong dốc đến hơn trăm thước mà cũng chẳng phát hiện được dấu vết gì.

- Khuya và tối thế này…

Hoá hơi chán nản quay trở lại, anh nghĩ sẽ điện thoại về trung tâm báo cho họ biết để may ra…

Vừa bước vào phòng, Hoá tá hoả khi nhìn thấy một người con gái nằm xoã tóc trên giường của mình!

Vừa định lên tiếng hỏi thì Hoá phát hiện trên lưng áo cô gái có vết máu lang, anh hốt hoảng:

- Trời ơi, án mạng!

Muốn bước tới điện thoại đặt gần xác chết thì Hoá lại ngại, anh chỉ còn biết la to:

- Bớ người ta, giết người!

Anh la đến khàn cả cổ mà vẫn chẳng ai nghe. Mà thực tế thì lúc ấy ngoài Hoá ra, đâu còn ai ở đó. Làm sao bây giờ?

Quyết định thật nhanh Hoá tức tốc chạy trở lại con đường đã đuổi theo lúc nãy. Anh nhớ lúc chiều đi qua nửa đoạn đường lên đây anh có thấy một đồn công an nhỏ, phải báo ngay cho họ.

Phải mất hơn mười lăm phút sau, Hoá mới xuống tới đồn. Viên cảnh sát trực đang ngủ gật trên bàn, Hoá phải gõ ba làn vào cửa anh ta mới giật mình tỉnh dậy. Vừa thấy Hoá thở hổn hển anh ta hỏi:

- Bị cướp hay gặp thú dữ?

Hoá đưa tay ôm ngực, phải vài giây sau mới nói thành lời:

- Gi…ế… t ng…ư… ờ… i!

- Ai giết?

- Ở trên kia!

Một cảnh sát thứ hai thức giấc, họ cùng hỏi kỹ và phải nửa phút sau Hoá mới bình tĩnh thuật lại cho họ nghe mọi việc và yêu cầu:

- Xin các anh hãy mau lên đó thủ phạm chạy chưa xa!

Hai người cảnh sát đem theo cả súng cùng đi theo Hoá. Một người rành khu này nên nói:

- Vùng này vắng, không có đường xe hơi chạy, nên dẫu có thoát xuống dưới kia thì cũng không chạy xa được. Để tôi gọi bộ đàm cho trạm canh phía dưới, họ sẽ chặn được hắn ta thôi!

Phải mất gần nửa giờ, họ mới lên tới nơi. Hoá chỉ và phòng mình và bảo:

- Xác chết đang ở trong đó. Phòng là phòng của tôi, nhưng trong lúc tôi ra ngoài thì hắn vác xác bỏ và đó, rồi chạy mất.

Hoá mở cửa phòng ra và…
(Truyện ma từ: Thehe9x.mobi)
Hoá hốc mồm nhìn vào, cả sáu con mắt căng ra mà chẳng hề thấy gì trong đó! Một viên cảnh sát hỏi:

- Xác chết nào đâu?

Hoá lúng túng:

- Mới… mới đây thôi mà! Một cô gái tóc dài, bị đâm trên lưng.

Người cảnh sát còn lại làu bàu:

- Cha này bị mộng du rồi!

Tức quá Hoá vào xem kỹ giường ngủ của mình mong thấy một dấu vết gì để để chứng minh, nhưng tuyệt nhiên không, ra nệm vẫn trắng tinh!

- Kỳ cục quá… !

Chợt nhớ ra Hoá nói:

- Qua phòng của họ!

Anh dẫn hai người cảnh sát sang phòng sáng đèn của cặp đôi kia. Bên trong đèn sáng, nhưng cửa đóng kín. Một anh sát gõ cửa mấy tiếng. Có người lê ép đi ra vừa làu bàu:

- Nửa đêm mà cũng gọi…

- Một cô gái tóc dài tận lưng, bước ra trong trang phục dùng cho phòng ngủ, vừa trông thấy, một cảnh sát đã khoát tay:

- Được rồi, cô khỏi ra, cho tôi hỏi, nãy giờ cô có nghe chuyện gì xảy ra không?

Cô ta lắc đầu:

- Đâu có nghe gì!

Rồi cô ta quay vào, đóng cửa lại. Hoá thẫn thờ nhìn theo. Hai nhân viên cảnh sát cằn nhằn:

- Cha này có tâm thần hay mộng du thì đi nơi khác mà làm phiền. Nửa đêm nửa hôm.

Họ bỏ đi, trong khi Hoá thừ người ra rất lâu mà chưa cất bước về phòng mình được…

Sau khi nghe kể lại chuyện, chị người làm hơi biến sắc. Chị kề tai Hoá nói khẽ:

- Hôm qua tôi tính nói mà sợ cậu không tin, ở đây người ta vẫn thường xuyên gặp chuyện như vậy. Hồi trước nghe đâu có một cặp tới ở rồi xảy ra ghen tuông thế nào đó, anh
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Hesitated a long time before the decision, turned the management of the hostel: -You let me pick up on the way home Liang Biang. The Manager looked Turned quite intently, finally giving him the key string -As already told you, it's pretty deserted, just for the holiday and summer visitors. Currently only one folder is in, but come tomorrow they will pay, not have any external customers of New England. That he says will stay for how long? -A week and also maybe more. -Okay, you take the key follow the instructions up there first, then the people who carry the food storage the fridge will be up later. There are no cafes rows so you will have to use the feed stock. Every day there will be people who bring, lunch and dinner for you. If you want to eat the night phone calls. That phone call is internal only, no long distance calls. Know the chemistry that should not pay attention to rush holding key string, and then climb up the British Museum coffee Mobylette guide staff. Along the way, he also asked: -Stars in the center facilities over which he does in this area place spending up, sad to see the grave, always lacked any facilities anymore? Culture of laughter: -In I like nature, like peace and avoid the annoying, The other guy says: -If you need fresh air, quiet, then every day you can also up the mountain that afternoon, play on the Central hotel to rest. What are ... -But why by me in the right place! Ki up to the place, turned, he remembered thanks: -Could you help me buy a daily newspaper of the day, and send people to bring breakfast up, okay? Here, I give you enough money to buy 1 week He shook his head: -The year is 1960, but in Dalat, you want the Japanese considered this tr to Saigon's then to wait until the new afternoon! So how do you buy for you. Culture of laughter: -Buy the newspaper in the afternoon also, am sending up fine, as long as there are newspapers to read. I read that quote, drinker capital new old nothing is also good. When the guy Who names guidelines go, new Goods entered the express. In general it is also temporary. Although not spacious, modern hotels in the city centre, but also the mattress bed, hot water but the ancient, but still works well. Turns especially happy with the window facing the room at top of the hill behind. From there, you can launch the eye during a long distance. As far deep forest. The animal that caused the burning passion Turns chose this life. Bathing has just done you bring food staff also arrived. There are quite enough food, she only ever: -If max comes, do you like and manually do the couple this dish could have been grandchild hot pot. I bring to you these wine bottle and bottle spirits again. The refrigerator just to food, rather than doing the rock is, or rather is doing for so long. That also don't need the rock, for conditioning. She thanks him invoices: -This afternoon you don't need to bring up the rice, I will eat and then go to sleep lightly. But she was just a "chicken Vietnamese nouns" to private: -Why not eat rice. Of conditioning mau hungry. I have brought for you packed, you use the right to left. Đợi chị ta đi rồi, Hoá mới ngả lưng xuống giường đến lúc này anh mới cảm thấy mỏi nhừ cả lưng và vai. Gần suốt ngày ngồi xe lửa Sài Còn, Tháp Chàm, rồi ba bốn tiếng ngồi ôtô – ray leo dốc lên tới Đà Lạt, quả là có sức chịu đựng thì mới kham nổi. Hoá giờ khoái ngủ một giấc hơn là ăn. Và anh đã nằm và ngủ ngon lành, gà mên cơm vẫn còn y nguyên đó… Nửa đêm… Hoá choàng tỉnh thì vô cũng ngạc nhiên khi thấy trên bàn có một mâm cơm đã dọn sẵn. - Ai vào đây? Hoá bước xuống nhìn thì rõ ràng gà mên cơm đã được bày ra hết trên bàn. Và còn hơn thế nữa, có cả một đĩa trái cây tráng miệng đã gọt sẵn, đặc biệt là chai rượu vang đã khui, chỉ chờ rót là uống. - Ai mà chu đáo thế này? Vốn tính cẩn thận, Hoá lên tiếng hỏi: - Có ai vào nhà không? Không ai đáp, chung quanh im phăng phắc. Từ cửa sổ nhìn ra cũng không thấy gì bởi màn đêm dày đặc. Hoá cảm thấy đói bụng, anh đắn đo một chút rồi ngồi xuống ăn ngon lành, anh tự nhủ: - Chắc là chị đưa cơm trở lại, thấy mình ngủ nên không gọi dậy. Ăn xong người khoẻ khoắn, nhìn đồng hồ thì thấy chỉ mới 10 giờ, anh quyết định thử bước ra ngoài xem ban đêm có gì hay, đồng thời hít thở khí trời mát lạnh mà từ lâu anh đã thèm khát. Lúc này Hoá mới để ý thấy trong dãy nhà còn có một căn phòng sáng đèn. Chắc là phòng của cặp đôi mà người quản lý khách sạn nói lúc chiều. Thì ra đâu chỉ có mình anh trong chốn tịch liêu này. - Bớ! Giết… giết người! Tiếng kêu thật lớn, thật rõ ràng phát ra từ dãy nhà! Hoá giật mình, cố định hướng xem chính xác tiếng là đó là từ phòng nào. - Cứu… cứu! Tiếng kêu lúc này nhỏ hơn, chừng như người bị hại đang nguy hiểm, có thể là sắp tắt thở! Hoá tốc chạy về phía căn phòng có đèn sáng. Đến gần thì đúng là âm thanh kêu cứu đang phát ra từ đó. - Cứ… ư Âm thanh cuối lịm dần.. Quên cả hiểm nguy, Hoá cũng không kịp vòng ra phía cửa trước, đã tung mạnh vào cánh cửa sổ đang khép hờ, cửa bật ra. Vừa kịp lúc Hoá nhìn thấy một bóng ngườt to lớn, đang vác rên vai một người khác nhỏ hơn, vóc người đó xoã dài xuống tận sàn nhà. - Anh ta giết người rồi tẩu thoát đây! Do dãy nhà khá dài, nên Hoá phải chạy sang mất đến hơn một phút mới ra được phía cạnh mặt tiền. Hoàn toàn vắng lặng, không có bóng ai. Khựng lại một chút, Hoá bước lần về phía cửa phòng của căn hộ còn sáng đèn. Cửa phòng mở toang, đúng là vừa rồi vác xác chết chạy anh ta đã không kịp đóng cửa! - Không thể để anh ta thoát được! Hoá vừa lẩm bẩm vừa đuổi theo hướng mà anh đoán là anh chàng nào đó đã chạy. Xuong dốc đến hơn trăm thước mà cũng chẳng phát hiện được dấu vết gì. - Khuya và tối thế này… Hoá hơi chán nản quay trở lại, anh nghĩ sẽ điện thoại về trung tâm báo cho họ biết để may ra… Vừa bước vào phòng, Hoá tá hoả khi nhìn thấy một người con gái nằm xoã tóc trên giường của mình! Vừa định lên tiếng hỏi thì Hoá phát hiện trên lưng áo cô gái có vết máu lang, anh hốt hoảng: - Trời ơi, án mạng! Muốn bước tới điện thoại đặt gần xác chết thì Hoá lại ngại, anh chỉ còn biết la to: - Bớ người ta, giết người! Anh la đến khàn cả cổ mà vẫn chẳng ai nghe. Mà thực tế thì lúc ấy ngoài Hoá ra, đâu còn ai ở đó. Làm sao bây giờ? Quyết định thật nhanh Hoá tức tốc chạy trở lại con đường đã đuổi theo lúc nãy. Anh nhớ lúc chiều đi qua nửa đoạn đường lên đây anh có thấy một đồn công an nhỏ, phải báo ngay cho họ. Phải mất hơn mười lăm phút sau, Hoá mới xuống tới đồn. Viên cảnh sát trực đang ngủ gật trên bàn, Hoá phải gõ ba làn vào cửa anh ta mới giật mình tỉnh dậy. Vừa thấy Hoá thở hổn hển anh ta hỏi:
- Bị cướp hay gặp thú dữ?

Hoá đưa tay ôm ngực, phải vài giây sau mới nói thành lời:

- Gi…ế… t ng…ư… ờ… i!

- Ai giết?

- Ở trên kia!

Một cảnh sát thứ hai thức giấc, họ cùng hỏi kỹ và phải nửa phút sau Hoá mới bình tĩnh thuật lại cho họ nghe mọi việc và yêu cầu:

- Xin các anh hãy mau lên đó thủ phạm chạy chưa xa!

Hai người cảnh sát đem theo cả súng cùng đi theo Hoá. Một người rành khu này nên nói:

- Vùng này vắng, không có đường xe hơi chạy, nên dẫu có thoát xuống dưới kia thì cũng không chạy xa được. Để tôi gọi bộ đàm cho trạm canh phía dưới, họ sẽ chặn được hắn ta thôi!

Phải mất gần nửa giờ, họ mới lên tới nơi. Hoá chỉ và phòng mình và bảo:

- Xác chết đang ở trong đó. Phòng là phòng của tôi, nhưng trong lúc tôi ra ngoài thì hắn vác xác bỏ và đó, rồi chạy mất.

Hoá mở cửa phòng ra và…
(Truyện ma từ: Thehe9x.mobi)
Hoá hốc mồm nhìn vào, cả sáu con mắt căng ra mà chẳng hề thấy gì trong đó! Một viên cảnh sát hỏi:

- Xác chết nào đâu?

Hoá lúng túng:

- Mới… mới đây thôi mà! Một cô gái tóc dài, bị đâm trên lưng.

Người cảnh sát còn lại làu bàu:

- Cha này bị mộng du rồi!

Tức quá Hoá vào xem kỹ giường ngủ của mình mong thấy một dấu vết gì để để chứng minh, nhưng tuyệt nhiên không, ra nệm vẫn trắng tinh!

- Kỳ cục quá… !

Chợt nhớ ra Hoá nói:

- Qua phòng của họ!

Anh dẫn hai người cảnh sát sang phòng sáng đèn của cặp đôi kia. Bên trong đèn sáng, nhưng cửa đóng kín. Một anh sát gõ cửa mấy tiếng. Có người lê ép đi ra vừa làu bàu:

- Nửa đêm mà cũng gọi…

- Một cô gái tóc dài tận lưng, bước ra trong trang phục dùng cho phòng ngủ, vừa trông thấy, một cảnh sát đã khoát tay:

- Được rồi, cô khỏi ra, cho tôi hỏi, nãy giờ cô có nghe chuyện gì xảy ra không?

Cô ta lắc đầu:

- Đâu có nghe gì!

Rồi cô ta quay vào, đóng cửa lại. Hoá thẫn thờ nhìn theo. Hai nhân viên cảnh sát cằn nhằn:

- Cha này có tâm thần hay mộng du thì đi nơi khác mà làm phiền. Nửa đêm nửa hôm.

Họ bỏ đi, trong khi Hoá thừ người ra rất lâu mà chưa cất bước về phòng mình được…

Sau khi nghe kể lại chuyện, chị người làm hơi biến sắc. Chị kề tai Hoá nói khẽ:

- Hôm qua tôi tính nói mà sợ cậu không tin, ở đây người ta vẫn thường xuyên gặp chuyện như vậy. Hồi trước nghe đâu có một cặp tới ở rồi xảy ra ghen tuông thế nào đó, anh
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hesitated long before deciding, Hoa said manager hostel: - He let me choose the house on the road to Liang Bian. The manager looked quite intently Chemistry, finally gave him the keys - As noted with him, which was quite deserted, only for guests and summer. Currently only one pair is in, but to noon tomorrow they will check, without any new guests outside him. Which he said will be in how long? - A week and also maybe more. - Okay, you just hold the key to follow the guide up there before, then people bring food storage refrigerators will soon. There is no restaurant diner so he'll have to stock up on food use. Every day there will be people who bring breakfast, lunch, afternoon for him. If you want to eat whatever night phone call. That phone call just is internal only, no long distance calls. Chemistry knew these things should not pay much attention, the string holding the key quickly and then climbed up the car Mobylette his coffee museum staff instructions. Along the way, he also asked Chemistry: - Star center more comfortable he is not in, to spend sad place this area always see the tomb, lacks all amenities for? Hoa laugh: - Why I love the natural surroundings, like peace and avoid harassment, the other guy said: - If you need fresh air, quiet, the daily he can also play on the mountain that afternoon on the central hotel to rest. What must ... - But why with us in right there! Ki reach places, Chemistry remembered, he asked: - Could help me each day I buy a daily paper, and send people to bring up breakfast, okay? Here, I put before him money enough to buy 1 week He shook his head: - This year is 1960, but this Dalat he'd seen tr ình date of Saigon, they must wait until the afternoon are included! So how do you buy for him. Hoa laugh: - Buy Newspaper afternoon also, am submitting is okay, as long as there are newspapers to read. I read reports that addicted capital, everything old new good. When he guide named Tam gone, new Chemistry entering your check. Overall is was all right. Although not spacious, modern hotel in the city center, but also bed, hot shower but corny, but still works well. Chemistry particularly pleased with windows overlooking hilltop behind. From there, you can zoom in for a long stretch of sight. As far woods. How pleasurable burning passion that has made ​​this live Chemistry scene selected. Wash has finished, staff brought food she had just come. There is quite enough food, she only ever played: - If an evening, how do you like and manually do it, few things could get hot pot grandchildren. I brought him a few bottles of wine and brandy bottles again here. A refrigerator to store food only, not the stone, or rather as a long special. But also do not need ice, cold on that. Hoa thanked her and said: - This afternoon she did not need to carry rice up, I would snack before going to sleep well. But she was just a "chicken quilt" to separately: - Why did not eat. Of cold very quickly hungry. I brought him dinner, he immediately used hot. Wait she is gone, the new Chemical leaned back down on the bed to the moment you begin to feel tired all the back and shoulders. Near the train all day sitting Sai And, Thap Cham, then three or four hours sitting cars - ray slopes up to Dalat, there is indeed a new stamina afford it. Chemistry pleasure hours sleep than eat. And he was lying and sleeping, chicken rice quilt did not come off that ... Midnight ... Chemistry is very well wake up surprised to see on the table with a tray of rice were prepared. - Who's in here? Chemistry step down look it is clear chicken rice quilt was set it on the table. And more than that, including a fruit platter for dessert was trim available, especially wine bottles were cut open, just waiting to pour the drink. - Who does this attentive? Capital careful calculation, Chemistry voiced questions : - Is anyone at home? No one answered, around silent. From the window overlooking also found nothing by dense darkness. Chemistry feel hungry, he hesitated a moment and then sat down to eat delicious, he told himself: - Make sure that you put the rice back, found himself sleeping should not call up. Eaten people boast, looked at the clock and saw just 10 hours, he decided to try to step outside at night watching nothing or, as the cool air to breathe but he was hungry for a long time. Now the new Chemistry noticed in blocks also have a room bright lights. Maybe the couple's room, but the hotel manager said this afternoon. It turns out where he alone in this place bureaucratic President. - Daddy! Murder ... murder! cry loudly, clearly coming from blocks away! Hoa startled, trying to see the exact orientation is known that from any room. - Save ... save! The cry now smaller, about as the victim is in danger, may be about to stop breathing! Chemistry running towards the room with bright lights. By the close, the sound is right to call for help is coming from there. - Just ... u sound gradually end lim .. Forget all dangers, chemistry could not round out the front door, was hit hard on the windows are closed contingency, the door turned out. Just in time to see a shadow nguot Chemistry enormous, carrying moaned a smaller role, which fell about long stature down to the floor. - He killed people and then fled here! Do blocks long, so Chemistry must run to take over a minute to get the front edge. Absolutely quiet, no one ball. Gulped, Chemistry step once toward the door of the apartment was lighted. Door open, it is true that the dead run past him carrying was not up close! - Can not let him get away! Hoa mumbled just chase the direction that I guess is the guy that was running. Over hundred yards downhill to nor detectable trace. - Late and dark like this ... Chemistry slightly depressed back, I think the phone will center on alert them to sew up ... As we enter room, Hoa was upset when he saw a girl lying on the bed hair fell about her! Just set up Hoa asked the findings on their shirts with blood stains sweet girl, he panicked: - Oh, murder! Want steps to put your phone near your corpse shall Chemistry afraid, he could only shout: - Bớ people, kill people! He is coming hoarse both ancient and still no one listened. But the reality is that time outside Turns out, there was no one there. How now? Decide quickly Hoa quickly ran back to the path pursued earlier. He missed at the midway-way up here I have found a small police station, immediately notify them. It took more than fifteen minutes later, the new Chemistry down to speculation. The police officer was sleeping directly on the table, Hoa to type three lanes on the door startled him awake. Hoa saw him gasping asked - beasts Robbed common? Hoa put his arms around his chest, right seconds later put into words: - Gi ... e ... t ng ... huh ... uh ... i! - Who killed ? - Stay up there! A Monday police woke them with technical questions and to half a minute after New Chemical calmly tell them hear things and ask: - Ask you please hurry up there running the culprits yet away! Two policemen carrying guns accompany Chemistry. One person familiar with this area should say: - This area wilderness, no road cars, so even with drainage down there it would not run far. To call the radio station I watch the bottom, they will stop him alone! It took nearly half an hour, they reached the place. Chemistry and only his room and said: - The corpse is in there. The room is my room, but while I was out, he quit and carry identification, and then ran away. Chemistry opened the door and ... (Ghost Stories from: Thehe9x.mobi) Chemical jaw look at, all six eyes stretch but did not see anything in there! A police officer asked: - Where the Dead yet? Hoa embarrassing: - New ... recently come on! A long-haired girl, was stabbed in the back. The police left grumbling: - This father was sleepwalking then! That too Hoa to carefully review your bed looking forward to see a trace to prove, but great Of course not, the mattress still white! - odd too ...! Suddenly remembered Hoa said: - Through their room! He led police to two men lit room of the other couple. Inside the bright lights, but the door closed. A few hours he knocked on the door close. Some pear juice came out just muttered: - Midnight which also call ... - A long-haired girl to take her back, came out in costume for the bedroom, just saw, a police officer was waving: - Okay she from out, let me ask, just now she had not heard what happened? She shook her head: - Where have heard nothing! Then she turned on, shut the door. Chemistry dully watched. Two police officers grumbled: - He has mental or sleepwalking, then go somewhere else that annoys. Midnight half a day. They left, while Hoa stiffened so long without taking steps to his room to be ... After listening to the retelling, a little sister who make sharp turns. Pencil scourge muttered: - Yesterday I said that fear he counted not believe, here people still often encounter such things. In the past where one pair to listen in and happen somehow jealous, he





















































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: