Hôm nay tôi có một câu chuyện muốn được chia sẻ với các bạn với buồn x dịch - Hôm nay tôi có một câu chuyện muốn được chia sẻ với các bạn với buồn x Anh làm thế nào để nói

Hôm nay tôi có một câu chuyện muốn

Hôm nay tôi có một câu chuyện muốn được chia sẻ với các bạn với buồn xung quanh tôi
Tuần trước tôi có gặp một người đàn ông trong chuyến đi của mình. Anh ấy rất nghèo, hằng ngày a vẫn chỉ cỏ ăn mì tôm sống chỉ với 8$/ tháng tiền trợ cấp. Anh vẫn nghĩ mình đang sống, nhưng đối với nhiều người, anh không tồn tại trên trái đất này.
Cả năm anh không có nổi lấy một bát cơm nếu như không được những người hàng xóm tốt bụng mang cho. Có lẽ vì thế mà khi gặp tôi, anh đã kể: “Mình chỉ mơ được ăn một bữa cơm gia đình, dù chỉ là bát cơm trắng thôi cũng mãn nguyện để về với đất rồi”.
Tôi còn nhớ khi ấy về thăm anh, cảm giác sợ hãi khi nhìn căn nhà quá rách nát mà tưởng tượng chỉ cần một cái hẩy tay nhẹ là đổ tan tành. Ấy vậy nhưng đó lại là tổ ấm, là gia đình, là nơi trú ngụ những đêm sương giá của người đàn ông ấy.
Không thể đi lại được bình thường như mọi người bởi từ nhỏ anh đã bị tê liệt và teo cơ nên việc di chuyển được hoán đổi sang hai tay. Tuy vậy cũng có lúc anh không lê nổi dù chỉ là một mét bởi cánh tay yếu, mỏi nhừ và uể oải. Những lúc ấy, trông anh tội lắm, gương mặt vốn đã khắc khổ lại càng thêm bi lụy bởi sự bất lực vào chính bản thân mình:

“Khi mọi người sinh ra được bình thường sẽ không mấy khi để ý hay trân trọng những gì mình đang có . Còn với tôi, từ nhỏ đã không có cảm giác được đứng trên đôi chân của mình nên lúc nào cũng khao khát, cũng mơ ước dù chú biết sẽ chẳng bao giờ có ngày đó” – anh chậm rãi tâm sự với đôi mắt vẫn ướt nhèm khi nhìn vào đôi chân bé xíu, cong queo không thành hình của mình.

“Mẹ mất từ khi tôi mới lên 7, bố đi lấy vợ hai nhưng ông cũng qua đời cách đây gần 30 năm rồi nên hiện tại chỉ còn một mình tôi thôi. Cuộc sống giờ phụ thuộc hoàn toàn vào số tiền 8$ nhà nước cho, tôi dùng tiền đó để mua mì tôm ăn hàng ngày”

Anh nói ở một mình nên chiếc chiếu nửa nằm, nửa đắp chứ cũng không có tiền để mua chăn.

Thiếu thốn, nghèo nàn thế nhưng trong câu chuyện với tôi anh không một lời xin được giúp đỡ mà chỉ muốn: “Nếu có thời gian các bạn về chơi với tôi, nấu cho tôi một bữa cơm rồi cùng ăn để tôi có cảm giác mình có một gia đình được không?. Tôi không dám đòi hỏi gì đâu, được ăn bát cơm trắng là tôi mãn nguyện rồi"

Nghe Đến đây thì thật sự đôi chân tôi không còn đứng vững được nữa; Nỗi đắng nghẹn đến xót xa khiến cổ họng tôi cũng như đóng băng không cất thành lời. Người đàn ông đi gần hết cuộc đời dù khát đói trong sự nghèo túng, bần hàn nhưng không phải mơ bát cơm, manh áo mà là cảm giác gia đình ấm áp, yêu thương cho dù chỉ là “một lần, một lần được các bạn về thăm”.

Trời lạnh cóng, đêm nay lại một đêm ngủ không có chăn nên anh càng ôm chặt hơn chính mình để mong hơi ấm từ chiếc đèn dầu nhưng cái dáng ngồi ấy... in sâu trong tôi là một sự cô đơn đến héo hắt. Nhớ lời anh hỏi: “Các bạn về thăm tôi rồi cùng ăn một bữa cơm với tôi được không?” tôi lại bật khóc. Thương anh quá anh ơi, đêm lạnh rồi sao anh còn ngồi đấy, chiếc đèn sắp cạn dầu rồi ngày mai anh sẽ ra sao dưới màn đêm tăm tối trong căn nhà sắp đổ
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Today I have a story to share with you with sad around meLast week I met a man in his trip. He is very poor, while a still only grass shrimp living with just $ 8 per month pension. He still thinks he is living, but for many people, you don't exist on this earth.The year he does not really have taken a rice bowl as if not benevolent neighbors who bring. Maybe that's why when you see me, he said: "I only dream of eating a family meal, even white rice bowl go well satisfied to go to land and then".I still remember when he visits Britain, feeling apprehensive when looking at the House so torn that imagine just a mild hand hẩy is pouring mid-air. Therefore that is the cozy, family, shelters the night frost of the man.Unable to walk normally as everyone by from small he was paralyzed and muscular atrophy should the move be swapped over to the two hands. Yet there are also no one famous pears metres by weak arms, aching and slacking. In the meantime, those look great, already faces charges of austere back more and more to stabilise the ball by your inability to himself:"When people are born to be normally will not hardly ever notice or appreciate what you currently have. Also with me, from small didn't have the feeling to be standing on their feet should always aspire, also dreamed of whatever you know would never be on it "-he slowly confided with eyes still wet nhèm when looking at tiny legs, her thin, curved his formless."My mother died when I was 7, I get two wives but he died nearly 30 years ago and should present only the alone I only. Life now depends entirely on the amount of State for $ 8, I used that money to buy shrimp eat everyday "He said in a half-built his half-lie, replacement projection rather than also have no money to buy blankets.Deprivation, poverty, but in the story to me, he is not a word that just want to help: "If you have the time to play with me, making me a feast and then ate together so I feel I have a family right?. I dare not ask, you were eating white rice bowl was I satisfied. "Listen To this is really my legs could no longer stand it anymore; That bitterness is stuck to my throat causing terrible as well as freeze did not put into words. Man most of his life though hungry thirsty in the poverty, misery, but not the dream rice bowl, Lily jacket that is warm, family feeling of love in spite of the "one time, one time you visit".Partly frozen, tonight a night sleep without a blanket so he became more and more entwined than yourself to look forward to the warmth from the oil lamps but watch sits he ... deep inside me is a loneliness to wilt doused. Remember you asked: "have you visited I had eaten a meal with me?" I'm going to cry. You too honey, cold nights and then why are you still sitting there, the lights low oil and then tomorrow I will under the night dark in the House are about to pour
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Today I have a story to share with friends around me sad
Last week I met a man in his travels. He was very poor, everyday is just a live grass shrimp noodles with $ 8 / month allowance. He thought they were alive, but for many people, he does not exist on this earth.
The year he can not even get a bowl of rice without being good neighbors who bring. Maybe so, but when I met, he said: "I can only dream of eating a family meal, even a bowl of white rice alone is contented to land on it."
I remember when he visited him feeling scared when looking house too tattered to imagine just a slight hand scooter is completely ruined. So then, but that's nest, the family, is the abode of night frosts of the man.
Can not go back to normal by the small people he was paralyzed and muscle atrophy should work move is to swap hands. However there are times when he does not stand even a pear meters by weak arm, tired and sluggish. At such times, he looked very guilty, faces capital austerity even more grief by the inability to myself: "When people are born to be normal when it would hardly notice or appreciate what I was there. As for me, from small has no feeling to stand on their own feet should always aspire, to dream about whether pay will never know which day "- he said slowly, his eyes still wet unnecessarily when looking at tiny legs, twisted his formless. "I took from when I was 7, Dad went to get a second wife, but he died almost 30 years ago to the present was alone My only. Life now depends entirely on the amount of state for $ 8, I used that money to buy instant noodles to eat every day, " he said in a reference to his half-lying, half-up, but did not have the money to buy blankets. deprivation, poor but the story with him not a word I would like to help but wish: "If you have time to play with me, cook me a meal and then eat so I feel I have a family is not ?. I do not expect anything, is eating a bowl of rice is white then I am happy, " Listen to this, it really my legs no longer tenable; speaker is choking to make my throat aches as well as freezing does not distilled into words. The man went though most of his life in poverty hunger and thirst, but not needy dream bowl of rice, clothes that are warm feeling of family, love even just "once, once you visit. " freezing cold, tonight the night to sleep without blankets as he hugged himself more to look forward to the warmth of the oil lamp, but the shape was sitting deep in my ... is a loneliness to withering. Remember the words he asked: "Have you visited me and ate a meal with me?" I cried. Trade him so he Oh, then why are you still cold night sitting Well, coming out of oil lamps and tomorrow he will be back under the dark night in the house coming down












đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: