Ngày ấy mẹ hay dắt hai chị em tôi xuống vườn, nơi có dòng suối khẽ trôi giữa hai ngọn đồi. Mỗi khi trời trở lạnh, sương giăng phủ những ngọn bắp, những chớm nở bông cà phê thơm nhẹ. Tôi vẫn hay theo mẹ xuống thăm mảnh ruộng nhỏ trên đồng, nhớ lắm những trưa hè nóng bức, gió thổi ngoài đồng từng cơn mát dịu. Tuổi thơ tôi đã gắn chặt với không gian nơi ấy, nơi bản làng trải dài những nhà sàn, những con người đôn hậu, nhìn xa xa ngoài hiên nhà, đập nước mênh mang.Ngày ấy tôi cùng lũ bạn đi bắt đom đóm mỗi đêm hè về. Người bản tôi truyền tai nhau rằng bắt đom đóm sẽ làm bể vât dụng trong nhà, ấy thế, lũ con nít chúng tôi vẫn tìm lấy những con đom đóm sáng nhất bỏ vào chai, lọ. Bởi lẽ buổi đêm tối lắm, ánh sáng le lói từ những con đom đóm chợt hiện rồi vụt tắt trên đồng cỏ trông thật lung linh.Tôi nhớ những mùa hoa muồng rơi vàng cả con đường lên rẫy, những mùa ấy Ba phải đi tưới cà phê đến khi khuya mới về. Đã có những lần tôi đòi đi theo ba, và tôi đã hiểu được sự rùng rợn của khuya vắng một mình nơi mênh mông bát ngát là những vườn cà, chưa nói chi đến những ngôi mộ lâu lâu lại bắt gặp.Tôi nhớ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi bản làng mình có điện, nhớ những đêm cả xóm cùng tụm lại coi chung một chiếc TV. Thật rôm rả và con người sao thật hiền lành và dễ gần làm sao. Chẳng sao quên được những đoàn chiếu phim từ thành phố xuống chiếu những bộ phim thât sự lúc đó mình cũng chẳng hiểu gì, thế là mình lại được dịp đi chơi đêm cùng bạn bè, cả lũ xúm lại ngồi trước màn hình lâu lâu lại phất trước gió, đất lạnh !Những ngày đầu cấp 2 lên thành phố học, một người nói tiếng phổ thông còn chưa rành rọt, tôi vẫn nhớ cái giọng lơ lớ pha chút tiếng bản ngữ của mình khi nói tiếng Việt, nhưng sao thấy lứa bạn nó hứng thú với giọng đó lắm, nó cứ bắt mình đọc đoạn văn này đoạn văn nọ, giờ sao nói được như thế kia để thấy con người luôn hồn nhiên!...Cho tôi xin 1 vé về tuổi thơ !!!
đang được dịch, vui lòng đợi..