Chương kếtRichard khá chắc rằng anh có thể bóp nát đầu mình bằng tay k dịch - Chương kếtRichard khá chắc rằng anh có thể bóp nát đầu mình bằng tay k Anh làm thế nào để nói

Chương kếtRichard khá chắc rằng anh

Chương kết
Richard khá chắc rằng anh có thể bóp nát đầu mình bằng tay không khi tiếng hét lần thứ mười sáu của vợ anh vọng ra từ phòng sanh. Đã tám tiếng kể từ lúc bác sĩ Lockman cùng bà mụ Mildred xuất hiện và cho đến giờ, tất cả những gì anh nhận được chỉ là những tiếng hét như muốn xé nát ruột gan anh.
“Bình tĩnh,” Theodore Lanton ngồi cạnh anh, khuôn mặt vẫn không bộc lộ chút biểu cảm nào như mọi khi, “nếu cậu có ý định vứt bỏ cái đầu của mình lúc này thì tôi phải nói, việc đó không cần thiết lắm đâu”
“Tôi đang bình tĩnh” Richard gầm gừ, nhận ra lần đầu tiên trong đời anh chỉ đang nói dối người khác chứ không tự dối mình. Thực tế rằng anh đang ghì chặt đầu mình bằng cả hai bàn tay và lớp áo sơ mi sau lưng anh ướt đẫm mồ hôi đã chứng tỏ cho anh thấy rằng mình đang sợ hãi đến mức nào.
Ngài cảnh sát phố Bow đặt một bàn tay lên vai anh, và hành động đó khiến Richard hoàn toàn ngạc nhiên. Cách lễ cưới của họ không lâu sau đó, Theodore đã phá xong vụ án do chính anh ta bị vu khống và tự trả lại trong sạch cho mình. Giờ thì chẳng những anh ta được phục chức, hầu như tất cả những bài báo của các tòa soạn danh giá nhất Luân Đôn đều có tên anh ở tiêu đề. Thẩm phán tối cao của phố Bow, Sr. Anthony Graham, thậm chí còn cân nhắc về việc giao lại chức vụ của ông ta cho Theodore khi ông nghỉ hưu. Richard thật sự mừng cho anh ta. Nhưng anh ngờ rằng anh và Theodore có thể trở nên thân thiết hơn trước, mặc dù họ đã là người một nhà. Hành động này của anh vợ anh có thể coi là một bước tiến rất lớn trong mối quan hệ giữa họ.
“Con bé sẽ không sao đâu, tin tôi đi,” Theodore nói, kèm theo một nụ cười nhẹ, pha lẫn một phần ba trấn an, một phần ba tinh quái và một phần ba thương hại mà chắc chắn Richard không ưa nổi phần nào trong số đó. Có lẽ anh có chút cảm kích với câu nói của Theodore, nhưng anh cũng đang tự hỏi một cách điên tiết rằng tại sao ông anh vợ của mình lại có thể nhàn nhã đến mức chết tiệt như thế, trong khi anh lại có cảm giác mỗi một giây trôi qua là một nhát dao đâm thẳng vào ngực anh.
Điều này vốn dĩ sẽ không bao giờ xảy ra. Điều này vốn dĩ không được phép xảy ra với một người như anh mới phải.
Mẹ anh đã mất khi sinh anh ra, ai có thể đoán chắc rằng Rosie sẽ tránh khỏi định mệnh tương tự. Không, anh phải loại suy nghĩ ấy trước khi anh phát rồ lên mất. Anh không thể mất nàng. Anh không thể nhớ ra từ lúc nào mà nàng đối với anh lại quan trọng như thế, thậm chí anh đã cho rằng, nếu mất nàng, anh sẽ mất tất cả. Họ là một cặp đôi trái tính. Họ tranh luận gần như về mọi chuyện. Có Chúa biết vì sao cuộc hôn nhân giữa họ lại khiến anh quá đỗi hạnh phúc. Nhưng từng ngày khi Rosie càng khiến anh phụ thuộc vào nàng, anh càng cùng một lúc căm ghét và mê mẩn điều ấy.
Bất cứ kẻ nào cũng không được phép cướp nàng khỏi anh. Kể cả thần chết.
Tiếng trẻ con khóc ré lên. Richard và Theodore đứng phắt dậy, gần như làm lật ngã cái ghế họ vừa ngồi. Một người hầu gái chạy vào phòng, tóc tai rối bời còn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi với một nụ cười quýnh quáng trên môi. Richard ngay lập tức chộp lấy hai vai cô gái mà lắc, như thể muốn bẻ gãy vai cô ta nếu Theodore không ngăn anh lại.
“Phu nhân thế nào rồi? Rosie của ta thế nào rồi? Hả?”
Người hầu gái tròn mắt nhìn ông chủ, nụ cười bối rối vẫn nấn ná trên môi cô.
“Cô ấy đã sinh rồi thưa ngài. Là một bé trai và…”
“Ta hỏi vợ ta thế nào rồi?” anh gầm lên. Lần này nụ cười của cô hầu tắt ngúm. Cô lắp bắp
“Cô…cô ấy khỏe ạ…”
Nhưng cô không còn cơ hội để nhìn thấy vẻ mặt của ngài bá tước nữa, bởi vì Richard đã biến mất dạng khỏi phòng. Anh chỉ nghe được loáng thoáng anh vợ mình đã lầm bầm một điều gì đó như là “Thấy chưa…” và sau đó là những câu chúc mừng lờ mờ của vị bác sĩ và bà mụ thì đã thấy mình đang nhìn chằm chằm lên giường, nơi Rosie đang ôm đứa con vừa chào đời của anh trên tay nàng; bất giác cảnh tượng này khiến anh chùn bước. Anh nghe tim mình đập mạnh và mắt anh nhòe đi.
Anh đã từng đứng ở một nơi, trông thấy tất cả sự vô vọng của đời mình. Anh đã không được sinh ra trong hạnh phúc. Cũng rất nhiều khi anh thấy mình không hạnh phúc, và sẽ chẳng bao giờ xứng đáng có được nó, nên anh cũng chẳng bao giờ thử nỗ lực. Anh đã chưa hề quan tâm đến điều đó cho đến khi gặp nàng, và lần đầu tiên trong đời anh biết đấu tranh để giữ nàng bên mình, dù phải mất bất cứ giá nào, như thể cuối cùng anh đã thừa nhận thứ mà anh chưa bao giờ quan tâm đó là thứ anh đã tìm kiếm cả đời. Giờ thì anh nhìn thấy nàng, nụ cười trên môi và trong đôi mắt xanh lục cùng những lời thì thầm khe khẽ khi nàng trò chuyện với sinh linh bé nhỏ trên tay, rồi hôn lên khuôn mặt bé xíu của nó. Chúa ơi, nàng thật quá xinh đẹp và nàng là của anh. Hạnh phúc của anh.
“Chào người lạ” Rosie khẽ nói và mỉm cười khi anh ngồi xuống giường, đôi mắt mệt mỏi khép hờ lại nhưng lại mở mắt ra khi bé con trên tay nàng cựa quậy và khẽ nấc lên.
“Để anh” anh đón lấy đứa bé từ tay nàng, nhẹ nhàng và cẩn thận như thể anh được sinh ra để làm điều đó. Gương mặt nhỏ hồng hào của con trai anh khẽ nhăn lại rồi từ từ dãn ra với đôi môi chúm chím. Richard hôn lên trán cậu bé, đám tóc nâu nhạt mang đến bờ môi anh cảm giác râm ran đầy thích thú. Rồi anh hôn Rosie của anh một cách nhẹ nhàng và trân quý nhất, trán anh khẽ chạm vào trán nàng khi nụ hôn kết thúc.
“Chúa ơi, Rosie…” anh thì thào “Anh đã nghĩ rằng mình sẽ mất em…”
“Nhưng anh không mất em,” nàng dịu dàng nói, bàn tay nhỏ bé vuốt ve gò má chồng, “em đã hứa với anh rằng anh sẽ không mất em mà, nhớ chứ?”
Richard gật đầu, cảm thấy quá xúc động để có thể trả lời.
“Con tuyệt quá phải không anh?” Rosie lướt nhẹ ngón tay mình trên bờ môi đỏ hồng của con nàng.
“Đứa bé tuyệt nhất trên đời” Richard đồng ý. Anh vẫn mải mê nhìn cậu bé trên tay.
“Anh có yêu nó không?”
“Hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này”
“Ôi…vậy có nghĩa là anh không còn yêu em nhiều nhất nữa.” nàng giả vờ phụng phịu và Richard nhìn nàng bằng đôi mắt hổ phách sâu thẳm và dữ dội. Anh lại hôn nàng bằng nụ hôn dịu dàng của riêng anh, kéo ra từng xúc cảm sung sướng từ mỗi dây thần kinh của nàng.
“Em không phải chỉ là ‘bất cứ thứ gì’,” môi anh nhẹ lướt trên môi nàng, “Em là tất cả đối với anh. Anh chưa bao giờ có khả năng ngừng yêu em hơn tất cả. Và giờ thì đối với Samuel cũng vậy. Anh sẽ yêu thằng bé bằng tình thương mà nó xứng đáng nhận được.”
“Anh đặt tên con là Samuel sao?” một nụ cười nở trên môi Rosie khi nàng nhìn cậu con trai bé bỏng của mình.
“Phải. Samuel Theodore Darwin. Em có thích không?”
“Ôi, Rich…” nàng vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận niềm vui sướng trọn vẹn và che chở mà bờ ngực vững chãi đó đem lại “Em yêu cái tên đó”
Mọi thứ quá tuyệt, quá hoàn hảo và nó khiến Rosie ngất ngây trong hạnh phúc. Chưa bao giờ nàng dám nghĩ người đàn ông đã từng làm cho nàng căm ghét đến tột cùng, rốt cuộc lại là người yêu nàng say đắm. Và nàng cũng yêu anh bằng một cách cuồng si tương tự. Rồi đây sẽ không còn đau khổ hay tuyệt vọng, sẽ không còn nguy hiểm và mọi chuyện rồi sẽ ổn, chừng nào mà anh còn ở bên cạnh nàng. Nàng ngước nhìn anh rồi nhìn con trai của họ, hai quý ông tuyệt vời nhất cuộc đời nàng, tự nhủ sẽ đặt mãi họ trong tim, ở vị trí quan trọng mà nàng yêu quý nhất.
“Rich à…” Rosie ngáp nhẹ. Mắt nàng đã nặng trĩu nhưng nàng vẫn thì thầm với anh, “em muốn có thêm em bé.”
“Sau tám tiếng anh đã ở dưới địa ngục sao? Điều đó thật là…” Richard kinh hãi thốt lên. Anh không thể hoàn thành câu nói vì đôi mắt ngọc lục trong vắt của vợ mình. Đột nhiên anh không còn biết làm gì khác ngoài ôm nàng chặt hơn.
“Anh không nghĩ Samuel sẽ muốn có thêm em gái sao? Và em trai…và rồi một cô em gái nữa…”
“Chúng ta sẽ tranh luận về chuyện đó sau” anh nói, hôn lên trán nàng “Ngủ đi, tình yêu của anh. Anh sẽ canh gác cho mẹ con em. Từ bây giờ và mãi mãi…”
“Và rồi là một cậu em trai nữa…” Rosie thì thầm, nụ cười nở trên môi nàng trước khi nàng bước vào giấc ngủ êm đềm.

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chapter linksRichard is quite sure that he can squeeze his head crushed by hands not shout when the first sixteen of his wife hope from the delivery. Already eight hours since the same midwife at Lockman doctor Mildred appeared and until now, all what you get is just screams as want to tear the intestines to the liver."Calm," Theodore Lanton sitting next to him, the face still not reveal little expression would as always, "If you intend to throw away his head at this one, I must say, it's not necessary anymore" "I'm calm" Richard Growl, realized for the first time in his life he just lied to others rather than self deceit. The fact that you're in a green head with both hands and behind the England shirt drenched in sweat proved to you find that you are scared. Violent city Bow put a hand on him, and action that makes Richard completely surprised. The way their wedding ceremony not long after that, Theodore broke the finishing of the case made by him were slanderous and returned in clean for themselves. None of those he was restored, almost all the articles of the most prestigious London has his name in the title. The supreme judge of the city of Bow, SR. Anthony Graham, even considering the Affairs of his Office for Theodore when he retired. Richard truly happy for him. But he suspected that he and Theodore can become more intimate than before, even though they were the one home. This action of the wife he can seen as a huge step forward in the relationship between them."She'll be okay, believe me," Theodore said, with a slight smile, and a third that reassure, part three and one-third of pity that surely Richard loathe to float part of it. Maybe he has a little bit of sensitivity with a saying of Theodore, but I'm wondering a how mad that he his wife why he can leisurely to the point that shit like that, while you have the feeling every second passed is a crashing straight into his chest. This thing will never happen. This thing is not allowed to happen to someone like him.His mother had died giving birth to him, one can guess that Rosie will avoid the same fate. No, you have to type her thoughts before I forgot. You can't lose her. I can't remember from time to time she for you as important, even he has said that if she loses, he loses all. They are a young couple left the computer. They argued about almost everything. God knows why the marriage between them makes you terribly happy. But each day when Rosie as making him dependent on her, as at the same time hate and spellbound. Any guys who would also not be allowed to hijack her off. Including death.Babies cry cheaper. Richard and Theodore stood up, almost phắt to do something they just fall flip seat. A maid runs into the room, hair disasters happened also faces drenched in sweat with a beat up quáng smile on the lips. Richard immediately grabbed two girls that shake, as if wanting to snap her shoulders if Theodore doesn't stop you."Lady? My Rosie? Huh? " The handmaiden eyeball boss, nấn still frustrated and confused smile on her lips."She was born and then Sir. Is a baby boy and... ""I asked my wife to me?" he bellowed. This time her smile almost turned off ngúm. She stuttered"She ... her health."But she did not have a chance to see the look on the face of the count anymore, because Richard has disappeared from the room form. You just heard was passing his wife he did mutter something like "see ..." and then the greeting dimly of the doctor and the midwife has found himself staring up the bed, where Rosie is clutching a baby just born on her hands; anyone buds this spectacle made him balk. I hear my heart pounding and my eyes go blurry.Anh đã từng đứng ở một nơi, trông thấy tất cả sự vô vọng của đời mình. Anh đã không được sinh ra trong hạnh phúc. Cũng rất nhiều khi anh thấy mình không hạnh phúc, và sẽ chẳng bao giờ xứng đáng có được nó, nên anh cũng chẳng bao giờ thử nỗ lực. Anh đã chưa hề quan tâm đến điều đó cho đến khi gặp nàng, và lần đầu tiên trong đời anh biết đấu tranh để giữ nàng bên mình, dù phải mất bất cứ giá nào, như thể cuối cùng anh đã thừa nhận thứ mà anh chưa bao giờ quan tâm đó là thứ anh đã tìm kiếm cả đời. Giờ thì anh nhìn thấy nàng, nụ cười trên môi và trong đôi mắt xanh lục cùng những lời thì thầm khe khẽ khi nàng trò chuyện với sinh linh bé nhỏ trên tay, rồi hôn lên khuôn mặt bé xíu của nó. Chúa ơi, nàng thật quá xinh đẹp và nàng là của anh. Hạnh phúc của anh.“Chào người lạ” Rosie khẽ nói và mỉm cười khi anh ngồi xuống giường, đôi mắt mệt mỏi khép hờ lại nhưng lại mở mắt ra khi bé con trên tay nàng cựa quậy và khẽ nấc lên.“Để anh” anh đón lấy đứa bé từ tay nàng, nhẹ nhàng và cẩn thận như thể anh được sinh ra để làm điều đó. Gương mặt nhỏ hồng hào của con trai anh khẽ nhăn lại rồi từ từ dãn ra với đôi môi chúm chím. Richard hôn lên trán cậu bé, đám tóc nâu nhạt mang đến bờ môi anh cảm giác râm ran đầy thích thú. Rồi anh hôn Rosie của anh một cách nhẹ nhàng và trân quý nhất, trán anh khẽ chạm vào trán nàng khi nụ hôn kết thúc.“Chúa ơi, Rosie…” anh thì thào “Anh đã nghĩ rằng mình sẽ mất em…”“Nhưng anh không mất em,” nàng dịu dàng nói, bàn tay nhỏ bé vuốt ve gò má chồng, “em đã hứa với anh rằng anh sẽ không mất em mà, nhớ chứ?”Richard gật đầu, cảm thấy quá xúc động để có thể trả lời.“Con tuyệt quá phải không anh?” Rosie lướt nhẹ ngón tay mình trên bờ môi đỏ hồng của con nàng.“Đứa bé tuyệt nhất trên đời” Richard đồng ý. Anh vẫn mải mê nhìn cậu bé trên tay.“Anh có yêu nó không?”“Hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này”“Ôi…vậy có nghĩa là anh không còn yêu em nhiều nhất nữa.” nàng giả vờ phụng phịu và Richard nhìn nàng bằng đôi mắt hổ phách sâu thẳm và dữ dội. Anh lại hôn nàng bằng nụ hôn dịu dàng của riêng anh, kéo ra từng xúc cảm sung sướng từ mỗi dây thần kinh của nàng.“Em không phải chỉ là ‘bất cứ thứ gì’,” môi anh nhẹ lướt trên môi nàng, “Em là tất cả đối với anh. Anh chưa bao giờ có khả năng ngừng yêu em hơn tất cả. Và giờ thì đối với Samuel cũng vậy. Anh sẽ yêu thằng bé bằng tình thương mà nó xứng đáng nhận được.”
“Anh đặt tên con là Samuel sao?” một nụ cười nở trên môi Rosie khi nàng nhìn cậu con trai bé bỏng của mình.
“Phải. Samuel Theodore Darwin. Em có thích không?”
“Ôi, Rich…” nàng vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận niềm vui sướng trọn vẹn và che chở mà bờ ngực vững chãi đó đem lại “Em yêu cái tên đó”
Mọi thứ quá tuyệt, quá hoàn hảo và nó khiến Rosie ngất ngây trong hạnh phúc. Chưa bao giờ nàng dám nghĩ người đàn ông đã từng làm cho nàng căm ghét đến tột cùng, rốt cuộc lại là người yêu nàng say đắm. Và nàng cũng yêu anh bằng một cách cuồng si tương tự. Rồi đây sẽ không còn đau khổ hay tuyệt vọng, sẽ không còn nguy hiểm và mọi chuyện rồi sẽ ổn, chừng nào mà anh còn ở bên cạnh nàng. Nàng ngước nhìn anh rồi nhìn con trai của họ, hai quý ông tuyệt vời nhất cuộc đời nàng, tự nhủ sẽ đặt mãi họ trong tim, ở vị trí quan trọng mà nàng yêu quý nhất.
“Rich à…” Rosie ngáp nhẹ. Mắt nàng đã nặng trĩu nhưng nàng vẫn thì thầm với anh, “em muốn có thêm em bé.”
“Sau tám tiếng anh đã ở dưới địa ngục sao? Điều đó thật là…” Richard kinh hãi thốt lên. Anh không thể hoàn thành câu nói vì đôi mắt ngọc lục trong vắt của vợ mình. Đột nhiên anh không còn biết làm gì khác ngoài ôm nàng chặt hơn.
“Anh không nghĩ Samuel sẽ muốn có thêm em gái sao? Và em trai…và rồi một cô em gái nữa…”
“Chúng ta sẽ tranh luận về chuyện đó sau” anh nói, hôn lên trán nàng “Ngủ đi, tình yêu của anh. Anh sẽ canh gác cho mẹ con em. Từ bây giờ và mãi mãi…”
“Và rồi là một cậu em trai nữa…” Rosie thì thầm, nụ cười nở trên môi nàng trước khi nàng bước vào giấc ngủ êm đềm.

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Programs to
Richard quite sure he can crush his head with his hands while screaming sixteenth of his wife coming out of the delivery room. It has been eight hours since doctors and midwives Mildred Lockman appear and up to now, all you get is just screams as he'd torn intestines.
"Calm down," Theodore sat beside him Lanton , faces still not revealed yet little expressive as always, "if you intend to dispose of his head now, I must say, it not necessary where"
"I am calm," Richard bellowed snarling, realizing for the first time in his life is just another lie not deceive himself. The fact that he was gripped his head with both hands and the shirt behind him sweaty proved to him that I was afraid to do.
He Bow Street Police placed a hand on his shoulder, and actions that led Richard totally surprised. The way their wedding shortly afterwards, Theodore broke completed by the case he himself returned slander and clean yourself. Now he's not only been reinstated, almost all articles of the most prestigious editorial London have his name in the title. Supreme Judge of Bow Street, Sr. Anthony Graham, even pondering whether to hand over his office to Theodore when he retired. Richard really happy for him. But he suspected that he and Theodore might become closer than before, although they have had a home. This action of his wife, he can be seen as a huge step forward in the relationship between them.
"She'll be okay, believe me," Theodore said, with a smile, mixed with one part three reassuring, one-third and one-third mischief pity but certainly not stand Richard portion of them. Perhaps he had little appreciation for the words of Theodore, but he also wondered furiously why his wife left him he could leisurely fucking like that, while he feels each passing moment is a knife stabbed into his chest.
This inherently will never happen. This inherently allowed to happen with a new person like you should.
His mother died giving birth to him, one can guess that Rosie will avoid a similar fate. No, he had that kind of thinking before he crazy to lose. He could not lose her. He could not remember at what moment she is important to him that, even though he has said that if she lost, he would lose everything. They counted a couple left. They argued about almost everything. God knows why the marriage between them to make me awfully happy. But each day when Rosie made ​​him dependent on her, the more he hated and at the same time fascinated that.
Anyone who is not allowed to snatch her ​​away from him. Including death.
Russian children squealed cry. Richard and Theodore stood up, almost knocking over the chairs they sat down. A maid ran into the room, disheveled hair was sweaty face with a smile on his lips Quýnh uncritical. Richard immediately grabbed the girl shook her shoulders, as if to break her shoulder if Theodore not stop him.
"How's the wife? How's my Rosie? Huh? "
The maid stared boss, embarrassed smile on her lips still lingered.
"She was born then, sir. As a boy and ... "
"I asked my wife how are you?" he growled. This time her smile almost extinguished. She stammered
"She ... she is well, sir ..."
But she had no chance to see his face again earl, because Richard had disappeared from the room. He only barely able to hear his wife had muttered something like "You see ..." and then the greeting dim doctor and midwife then found himself staring into bed where Rosie was hugging kids by his birth on her hands; suddenly this scene made ​​him flinch. He heard his heart pounding and his eyes blurred.
He had to stand in one place and see all the hopelessness of his life. He was not born in happiness. Also very much when he found himself unhappy, and would never deserve to get it, so he would never try to attempt. He was never interested in it until he met her, and for the first time in his life he knew her struggle to keep her side, though it took any cost, as he finally admitted what he never interested in things that he has searched for life. Now you see her, smile and green eyes and whispers softly as she talked to the little beings on the hand, then kissed his tiny face. God, she was so beautiful and she was his. His happiness.
"Hello stranger" Rosie whispered and smiled as he sat down on the bed, tired eyes half-closed but opened them again when the baby on her hands and quietly sobbed stirred.
"For him "I took the baby from her arms, gently and carefully as if he was born to do it. Small ruddy face of his son softly and slowly puckered lips stretch cluster of birds. Richard kissed the boy's forehead, brown hair cloud brings his lips tingling feeling amused. Then he kissed his Rosie softly and most precious, his forehead lightly touching her forehead to kiss ended.
"God, Rosie ..." he whispered, "I thought that I would lose you
..." " But he did not lose you, "she said softly, stroking the tiny hand cheek husband," I promised him that he would not take me that, remember? "
Richard nodded, feeling too emotional to can be answered.
"I Is not he wonderful?" Rosie glides his finger on the lips of her rosy.
"coolest kid in the world," Richard agreed. He still looked the boy engrossed in his hand.
"Do you love him?"
"More than anything in this world,"
"Oh ... that means he does not love you the most, too." She pretended to serve phịu and Richard looked at her with amber eyes deep and intense. He kissed her with tender kisses his own, pulling out every emotion joy from each of her nerves.
"You are not just 'anything'," his lips lightly on her lips, "I was all for him. He never had the ability to stop loving me over all. And now, for Samuel, too. I will love him with the love that it deserves. "
"He called their son Samuel back?" a smile on her lips as she looked at him Rosie my little son.
"Yes. Theodore Samuel Darwin. Do you like it? "
"Oh, Rich ..." she buried her face against his chest, feeling complete joy and chest protection that it brings steadiness "I love that name,"
Things were too good, too perfect and it makes Rosie ecstasy of happiness. Never dare she think the man had done to her extreme hatred, ultimately had loved her passionately. And she loved him in a way similar fool. Then it will no longer suffering or despair, there is no danger and that everything would be okay, as long as he was at her side. She looked up at him and then looked at their son, the two greatest men of her life, telling myself will put them in our hearts forever, in an important position, but she loved the most.
"Rich à ..." Rosie slight yawn. Her eyes were heavy but she whispered to him, "I want to have another baby."
"After eight hours he was in Hell stars? That truth is ... "Richard exclaimed horrified. He could not finish sentences for the clear emerald eyes of his wife. Suddenly I no longer know what to do other than hold her tighter.
"I do not think Samuel would like to have more star sister? And boys ... and then a sister anymore ... "
"We'll argue about that later," he said, kissing her forehead "Sleep, my love. He will watch for my mother and myself. From now and forever ... "
"And then as a brother anymore ..." Rosie whispered, smile on her lips before she walked into peaceful sleep.

đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: