Mới ngày nào đó thôi mà bây giờ bé Hà đã hai mươi tuổi rồi. Công việc  dịch - Mới ngày nào đó thôi mà bây giờ bé Hà đã hai mươi tuổi rồi. Công việc  Anh làm thế nào để nói

Mới ngày nào đó thôi mà bây giờ bé


Mới ngày nào đó thôi mà bây giờ bé Hà đã hai mươi tuổi rồi. Công việc hiện tại của Hà là giáo viên thực tập cho một trường ở trong thành phố, bà Bảy vẫn đánh cá nuôi cô. Sáng sớm tinh mơ cô đã vội vã chạy ra ngoài bắt xe để đến trường, dạy tới tối mù cô mới về nhà, bà Bảy giờ cũng có tuổi rồi, đã nhiều lần cô nói mẹ ở nhà đi, cô đi dạy cũng đủ tiền cho hai mẹ con rồi, nhưng bà nhất quyết không chịu, bà cứ nói bà đánh cá gửi tiền lên cho Tuân.

Hà chỉ biết nhìn mẹ, cô thấy anh hai của cô thật là bất hiếu, đi đã được sáu năm rồi mà không gọi điện, viết thư về nhà. Bà Bảy ngày đêm cứ nhìn ra phía cổng, chờ hình bóng của Tuân về, nhưng mãi vẫn không thấy, bà cảm giác như cậu không còn nhớ bà nữa, khóe mắt cay cay, bà lại khóc. Giọt nước mắt nhớ con và lo lắng cho con, đã sáu năm qua, cậu không viết thư về cho bà. Nhiều lúc bà nghĩ, có phải do cậu chán ghét cái cảnh nghèo nàn này rồi không? Hay vì cậu ham vui, vì đua đòi cho bằng bạn bè cùng lứa nên mới đi lên sài thành bỏ bà lại nơi này.

***

Không lâu sau bà ngã bệnh, Hà đưa bà lên bệnh viện tỉnh vì bà bị bệnh hiểm nghèo, khó qua khỏi. Trong cơn mê, bà luôn miệng gọi Tuân, bác sĩ nói:

"Bà cụ chắc hẳn đang nhớ ai, cô có thể gọi người đó về cho bà cụ gặp, may sao bệnh có tiến triển tốt."

Hà nghe xong thì chạy ngay về nhà, qua nhà ông Hai, nhờ ông gọi cho anh Tèo, bạn của Tuân, ông Hai đưa điện thoại cho Hà. Bên đầu dây bên kia có tiếng nhạc sập xình, Hà nói bằng chất giọng run run muốn khóc.

"Anh...Tèo hả, cho em gặp anh hai em đi, em Hà nè!"

"Tao đây, có chuyện gì không?"

Hà nghe thấy tiếng anh rồi, nhưng không phải mình anh, mà xung quanh còn có tiếng con gái, một ý nghĩ thoáng qua "không lẽ anh đang trong bar". Cô lấy lại bình tĩnh rồi kể cho Tuân nghe về bệnh tình của mẹ.

"Hai ơi, anh về đi, mẹ nhớ anh lắm đó, lúc mẹ hôn mê cũng gọi tên anh nữa" Hà vừa nói vừa khóc, nước mắt bù lu bù loa khiến ai nhìn vào cũng xót.

"Hai hay ba tháng nữa tao mới về, mày chăm sóc mẹ đi, tao cúp máy đây".

Nghe câu đó, Hà như bất động tại chỗ, người con hiếu thảo của mẹ đây sao? Cô lững thửng như người mất hồn quay về bệnh viện. Bóng dáng một người mẹ hiền nằm bất động trên giường, cô tiến nhanh về phía giường rồi ôm cánh tay của bà, khuôn mặt bà xanh xao trông thấy rõ, bàn tay tảo tần nuôi hai anh em cô khôn lớn, giờ đây gầy trơ xương, nắm vào có cảm giác như là một khúc gỗ vậy. Cô ngồi nhìn mẹ, cả khi ngủ, nước mắt bà vẫn rơi, cô hứa với bản thân sẽ làm cho mẹ đừng mong nhớ anh hai nữa, vì cô sợ, mẹ sẽ không chịu được mà bệnh cũng không giảm.

Bà Bảy là người sống có tình có nghĩa với láng giềng, nên khoảng thời gian hai tháng bà nằm viện, mọi người trong xóm hay qua qua lại lại chăm sóc bà hộ cô, vì cô phải đi dạy nữa. Khổ nhất chỉ có thím Năm, sáng nào cũng lặn lội lên xã để đem cháo cho bà ăn. Khoảng hai tuần nữa bà được suất viện nên Hà xin nghỉ dạy để ở lại chăm sóc bà.

Nhưng chưa đến ngày suất viện, Hà đã xin cho bà về nhà sớm hơn dự định, sức khoẻ của bà vẫn chưa được ổn lắm, nhưng vì trong nhà đã hết tiền, mà tiền viện phí trên bệnh viện tỉnh lại cao nên Hà xin cho bà về nhà rồi uống thuốc theo bác sĩ kê đơn. Trong suốt thời gian nằm trên giường bệnh, bà luôn miệng gọi Tuân, bà mong mỏi cậu trở về, mặc dù bệnh nhưng ánh mắt của bà vẫn nhìn ra khung cửa sổ.

Bà mong con trai bà ở trước mặt, được ôm nó vào lòng, chăm sóc nó như lúc nhỏ. Bà muốn được nghe thấy tiếng của cậu gọi bà khi em Hà bị bạn đánh, bà muốn được nghe những lời khen từ cậu, món ăn của mẹ hôm nay ngon quá. Nỗi nhớ con trai khiến bệnh tình của bà ngày càng xấu đi, Hà chỉ biết ngồi khóc khi nghe bà luôn miệng nói "Mẹ không qua khỏi rồi Tuân ơi, con về gặp mẹ đi".

Cứ ngày nối ngày trôi qua, bệnh của bà đã xấu nay càng xấu hơn, khi ngủ, bà cũng gọi Tuân. Mong chờ mãi không thấy cậu về, niềm khát khao muốn gặp con như gặm nhấm sức khỏe của bà. Bà mong hiện tại bây giờ cậu đang đứng ngay đây, mỉm cười với bà, chỉ cần như vậy thôi bà cũng cảm thấy vui và an lòng nhắm mắt. Mong mỏi mãi vẫn chỉ là một khoảng không trước mặt, sức chống cự lại căn bệnh hiểm nghèo đã tuyệt vọng. Bà đã mất vào tối hôm đó, trời mưa, một cơn mưa kinh hoàng, trước lúc nhắm mắt, bà vẫn gọi tên cậu.

Không hiểu lí do tại sao hôm nay trời lại mưa to đến vậy, một cơn mưa như trút nước. Thím Năm cầm thuốc đem qua cho bà uống như mọi hôm, chén thuốc trên tay thím rơi xuống nền gạch vỡ nát. Bàn tay run run khẽ ôm trầm lấy Hà, cô bé tội nghiệp. Thím lấy diện thoại gọi cho Tuân, thím kể cho cậu nghe và báo tin mẹ cậu đã mất. Khi nghe thím nói, chân tay cậu bủn rủn, cái điện thoại trên tay rớt xuống, mặc kệ ngoài kia đang mưa, cơn mưa như thầm trách cậu sao quá vô tâm, mẹ bệnh nhưng không về thăm, cậu chạy nhanh ra bến xe, bây giờ cậu chỉ mong về nhà nhanh một chút để được nhìn thấy mẹ.
4781/5000
Từ: Việt
Sang: Anh
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Mới ngày nào đó thôi mà bây giờ bé Hà đã hai mươi tuổi rồi. Công việc hiện tại của Hà là giáo viên thực tập cho một trường ở trong thành phố, bà Bảy vẫn đánh cá nuôi cô. Sáng sớm tinh mơ cô đã vội vã chạy ra ngoài bắt xe để đến trường, dạy tới tối mù cô mới về nhà, bà Bảy giờ cũng có tuổi rồi, đã nhiều lần cô nói mẹ ở nhà đi, cô đi dạy cũng đủ tiền cho hai mẹ con rồi, nhưng bà nhất quyết không chịu, bà cứ nói bà đánh cá gửi tiền lên cho Tuân.Hà chỉ biết nhìn mẹ, cô thấy anh hai của cô thật là bất hiếu, đi đã được sáu năm rồi mà không gọi điện, viết thư về nhà. Bà Bảy ngày đêm cứ nhìn ra phía cổng, chờ hình bóng của Tuân về, nhưng mãi vẫn không thấy, bà cảm giác như cậu không còn nhớ bà nữa, khóe mắt cay cay, bà lại khóc. Giọt nước mắt nhớ con và lo lắng cho con, đã sáu năm qua, cậu không viết thư về cho bà. Nhiều lúc bà nghĩ, có phải do cậu chán ghét cái cảnh nghèo nàn này rồi không? Hay vì cậu ham vui, vì đua đòi cho bằng bạn bè cùng lứa nên mới đi lên sài thành bỏ bà lại nơi này.***Không lâu sau bà ngã bệnh, Hà đưa bà lên bệnh viện tỉnh vì bà bị bệnh hiểm nghèo, khó qua khỏi. Trong cơn mê, bà luôn miệng gọi Tuân, bác sĩ nói:"Bà cụ chắc hẳn đang nhớ ai, cô có thể gọi người đó về cho bà cụ gặp, may sao bệnh có tiến triển tốt."Hà nghe xong thì chạy ngay về nhà, qua nhà ông Hai, nhờ ông gọi cho anh Tèo, bạn của Tuân, ông Hai đưa điện thoại cho Hà. Bên đầu dây bên kia có tiếng nhạc sập xình, Hà nói bằng chất giọng run run muốn khóc."Anh...Tèo hả, cho em gặp anh hai em đi, em Hà nè!""Tao đây, có chuyện gì không?"Hà nghe thấy tiếng anh rồi, nhưng không phải mình anh, mà xung quanh còn có tiếng con gái, một ý nghĩ thoáng qua "không lẽ anh đang trong bar". Cô lấy lại bình tĩnh rồi kể cho Tuân nghe về bệnh tình của mẹ."Hai ơi, anh về đi, mẹ nhớ anh lắm đó, lúc mẹ hôn mê cũng gọi tên anh nữa" Hà vừa nói vừa khóc, nước mắt bù lu bù loa khiến ai nhìn vào cũng xót."Hai hay ba tháng nữa tao mới về, mày chăm sóc mẹ đi, tao cúp máy đây".Nghe câu đó, Hà như bất động tại chỗ, người con hiếu thảo của mẹ đây sao? Cô lững thửng như người mất hồn quay về bệnh viện. Bóng dáng một người mẹ hiền nằm bất động trên giường, cô tiến nhanh về phía giường rồi ôm cánh tay của bà, khuôn mặt bà xanh xao trông thấy rõ, bàn tay tảo tần nuôi hai anh em cô khôn lớn, giờ đây gầy trơ xương, nắm vào có cảm giác như là một khúc gỗ vậy. Cô ngồi nhìn mẹ, cả khi ngủ, nước mắt bà vẫn rơi, cô hứa với bản thân sẽ làm cho mẹ đừng mong nhớ anh hai nữa, vì cô sợ, mẹ sẽ không chịu được mà bệnh cũng không giảm.
Bà Bảy là người sống có tình có nghĩa với láng giềng, nên khoảng thời gian hai tháng bà nằm viện, mọi người trong xóm hay qua qua lại lại chăm sóc bà hộ cô, vì cô phải đi dạy nữa. Khổ nhất chỉ có thím Năm, sáng nào cũng lặn lội lên xã để đem cháo cho bà ăn. Khoảng hai tuần nữa bà được suất viện nên Hà xin nghỉ dạy để ở lại chăm sóc bà.

Nhưng chưa đến ngày suất viện, Hà đã xin cho bà về nhà sớm hơn dự định, sức khoẻ của bà vẫn chưa được ổn lắm, nhưng vì trong nhà đã hết tiền, mà tiền viện phí trên bệnh viện tỉnh lại cao nên Hà xin cho bà về nhà rồi uống thuốc theo bác sĩ kê đơn. Trong suốt thời gian nằm trên giường bệnh, bà luôn miệng gọi Tuân, bà mong mỏi cậu trở về, mặc dù bệnh nhưng ánh mắt của bà vẫn nhìn ra khung cửa sổ.

Bà mong con trai bà ở trước mặt, được ôm nó vào lòng, chăm sóc nó như lúc nhỏ. Bà muốn được nghe thấy tiếng của cậu gọi bà khi em Hà bị bạn đánh, bà muốn được nghe những lời khen từ cậu, món ăn của mẹ hôm nay ngon quá. Nỗi nhớ con trai khiến bệnh tình của bà ngày càng xấu đi, Hà chỉ biết ngồi khóc khi nghe bà luôn miệng nói "Mẹ không qua khỏi rồi Tuân ơi, con về gặp mẹ đi".

Cứ ngày nối ngày trôi qua, bệnh của bà đã xấu nay càng xấu hơn, khi ngủ, bà cũng gọi Tuân. Mong chờ mãi không thấy cậu về, niềm khát khao muốn gặp con như gặm nhấm sức khỏe của bà. Bà mong hiện tại bây giờ cậu đang đứng ngay đây, mỉm cười với bà, chỉ cần như vậy thôi bà cũng cảm thấy vui và an lòng nhắm mắt. Mong mỏi mãi vẫn chỉ là một khoảng không trước mặt, sức chống cự lại căn bệnh hiểm nghèo đã tuyệt vọng. Bà đã mất vào tối hôm đó, trời mưa, một cơn mưa kinh hoàng, trước lúc nhắm mắt, bà vẫn gọi tên cậu.

Không hiểu lí do tại sao hôm nay trời lại mưa to đến vậy, một cơn mưa như trút nước. Thím Năm cầm thuốc đem qua cho bà uống như mọi hôm, chén thuốc trên tay thím rơi xuống nền gạch vỡ nát. Bàn tay run run khẽ ôm trầm lấy Hà, cô bé tội nghiệp. Thím lấy diện thoại gọi cho Tuân, thím kể cho cậu nghe và báo tin mẹ cậu đã mất. Khi nghe thím nói, chân tay cậu bủn rủn, cái điện thoại trên tay rớt xuống, mặc kệ ngoài kia đang mưa, cơn mưa như thầm trách cậu sao quá vô tâm, mẹ bệnh nhưng không về thăm, cậu chạy nhanh ra bến xe, bây giờ cậu chỉ mong về nhà nhanh một chút để được nhìn thấy mẹ.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!

New day come on now baby Ha was twenty years old. Ha current job as trainee teachers at a school in the city, she adopted her seven still fishing. Early morning she hurried out to the car to start school, she was taught to the blind at home, she also has seven hours old, has repeatedly said her mother at home, she went to teach well enough for mother and child, but she refused, she said she kept sending money to fishing for Compliance.

Ha simply gazed mother, she sees her two real he is disloyalty, travel has been six years without phone calls, write letters home. Seven days and nights she kept looking out the gate, waiting silhouette of Compliance on, but did not have it, she feels like he does not remember her more, stinging her eyes, she cried. I remember tears and worry about me, was six years, he did not write about her. Sometimes she thought, if it was because he hated the sight of this poverty it is? Or because he was playful, because the Joneses for by new peers should go up poorly to give her back to this place.

***

Not long after she fell ill, Ha took her to the provincial hospital for her serious illness , difficult to survive. During the coma, she kept calling Obey, the doctor said:

"The grandmother is surely remember who she can call on for the lady he met, unfortunately the disease has progressed so well."

Ha hearing, then run right home, past his house two, because he called him Teo, friend of Compliance, he put the phone Two Ha. Parties on the other end had collapsed xình music, Ha said in a trembling voice to cry.

"I ... Teo eh, let me see you double me, I Ha ne!"

"I'm here, what's not ? "

Ha heard his voice, but not his brother, but surrounding also known daughter, a fleeting thought," Maybe he's not in the bar ". She regained his composure and tell Compliance mother heard about the illness.

"Two darling, I go home, I remember him that much, at comatose mother also called him again," Ha said, crying, tears offset lu speaker compensation also makes one look at the merciful.

"Two or three months, I'm new, you take care of Mommy, I hung up here."

Listen to that question, as estate Ha spot, pious children of this parent stars ? She baggy as lost soul back to the hospital. Silhouette of a gentle mother lying motionless on the bed, she rushed towards the bed and hugged her arms, her face pale and seen clearly, the frequency of algae farming hands her two brothers grew up, now thin inert bone, holding on to feel that as a piece of wood. She sat at her mother, even while sleeping, her tears still falling, she promised herself will make her miss you both do not expect any more, because she was afraid, she will not tolerate that the disease has not been reduced.

She had seven have the means to live with our neighbors, so her two-month period of hospitalization, people in the neighborhood or through her back and forth to take care of her household, because she had to go to teach anymore. In most suffering only aunt, light always traveled to the commune to bring her porridge to eat. About two weeks before she was hospitalized interest should Ha resigned taught to stay and look after her.

But not to the capacity of the hospital Day, Ha asked her to go home earlier than planned, her health has not been very stable, but for all the money in the house, but for the hospital in the provincial hospital for her high Ha please go home and take the medication as your doctor has prescribed. During lying, she constantly called Compliance, she longed him back, although the disease but her eyes still staring out the window.

She wishes her son at the front, to hold it in please, take care of it as a small time. She wanted to hear him call her when she's Ha were you hit, she would like to hear compliments from him, today the mother's dishes delicious. Nostalgia son made her illness worse and worse, Ha only knew when I heard her crying kept saying, "I did not survive and Compliance Oh, I see her about it."

Every day connections passing day, sick of she had this bad worse when asleep, she also called Compliance. Looking forward to see him back forever, longing wanted to see me as her health rodents. She wishes now that he's currently standing right there, smiling at her, just like that she was happy and relieved eyes closed. Expectations remain just a space in front, to resist the disease was fatal despair. She died that night, the rain, a rain of terror, before the eyes closed, still calls his name.

Do not understand why today is so big raining, pouring rain. Five held over drugs aunt brought her to drink as every day, the medicine on hand aunt fell shattered on the tile floor. Hands trembling bass taken lightly hugged Ha, poor girl. Aunt took her telephone call Obey, aunt told him the news, and his mother died. When listening to Aunt said, his arms and legs weaken, the phone in his hand fell, in spite of the rain outside, the rain as he whispered back too heartless charge, but not to visit sick mother, he ran quickly to the bus station now he just wanted to go home a little quick to be seen mother.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: ilovetranslation@live.com