It is the first time we sat together in one place doesn't belong in both, and is probably the last time in the finite human life which I am increasingly seeing remote and secluded. From the desired hour is only intensified by the nomad dreams. What was once again it has turned into a dream, something unreal and non-spatial lines. Because the dream should I then have to manually override the dream, to the eager little search to a strange city is back in with the integrity of feeling, of eagerness and appetite. There is one recent night, I want to go too, I wandered off the road in the cold night, I go out to the familiar bridge next to the House, I came to a large square, the four ether, the feeble lights on late at night to create the dark morning full of fascinating, I slowed, I felt disconnected and scenic hoải , the sense of a soul not know I belong where, feeling that it came because I am not in the strange place, I am in near my house, where I still come regularly, where I've been in the shop and the street. I was thinking not knowing what I'm doing here, in the "home" where I belong to that don't belong to me, a nomad in the fixed place of life. I lost. If is the strange place I was really himself previous default in his mind that I'm in places I don't know anything, so everything in sight is absolutely the stuff I don't recognize. Also at that time, large square near my house, in the night, sometimes the sound of oto of the light as the wind dancing at the party, the darkness was complicity with the mind which is its quiet, to stir it up, so I find I'm not knowing what to do in this close places , why am I here, back to their lost in the maze of life, to have in mind but, sadly, to go find yourself unpleasant unpleasant, go find out who I am, go find me in take place. "Home" I've treachery I so. It betrays me when I found myself with it, I found myself being dropped both his body and soul, cling to it, that this familiar place it sometimes treachery I so. That is the real sure that strange place will not bring to me, the stranger of a giant City entity that will not need to know who I am, I also don't need to know which city it gives me something, we are two strange guys, we melt into each other in the light as well as darkness without creating the feeling will be the treachery overrides compressing his soul. Perhaps that is the reason that why I or many others, too, like to be engulfed in a strange place, sometimes, to escape the "home" of his. Chính vì sự chỉ muốn chìm vào nơi xa lạ như vậy, nên có lần tôi với thằng bạn tôi cãi nhau chỉ vì tôi đã không lên kế hoạch trước đến thăm chỗ này chỗ kia, đi đến những địa điểm nổi tiếng trên các quyển sách du lịch để rồi khi đến nơi hai thằng cứ lang thang mà không biết đi đến chỗ nào để nó được ngắm những biểu tượng của nơi chúng tôi đến. Vì nó đâu có hiểu được cách tôi cảm nhận một thành phố xa lạ như tôi đã kể ở trên, nó đâu có hiểu được cách tôi hưởng thụ chuyến đi của mình, cách tôi lang thang đi tìm mạch đập của thành phố qua những giác quan mở rộng. Để đi đến những địa điểm nổi tiếng thì ai cũng làm, nhưng để cảm nhận được mạch sống của thành phố qua sự mở lòng và để đôi chân dẫn lối lại là một điều không phải ai cũng có thể hiểu để cảm. Tôi chỉ nghĩ, trong quan điểm của mình, khi tôi để mặc mình chơi vơi trong nơi xa lạ, tôi sẽ chạm được vào cái bình dị nhất, cái cốt lõi, từng sợi tơ trên cánh tay của người khổng lồ sẽ cảm nhận được mạch ngầm dưới đáy hồ, hay từng sợi lông trên cơ thể tôi sẽ chạm vào không khí những dòng lưu chuyển của một thực thể khổng lồ mà tôi đang chìm vào bên trong đó.
đang được dịch, vui lòng đợi..