Ở cái tuổi 18 đôi mươi,người ta ít khi nghĩ về cái gọi là nghề nghiệp lí tưởng. Tôi cho rằng, nghề nghiệp lí tưởng là nghề nghiệp khiến bạn cảm thấy hạnh phúc nhất. Khi được hỏi về điều này, tôi sẽ trả lời ngay không do dự. Tôi có rất nhiều giâc mơ khi còn trẻ. Khi đang ở tuổi mười mấy đôi mươi, lúc này đây. Ước mơ của tôi, nghề nghiệp lí tưởng mà tôi luôn mơ ước chính là trở thành một người kể chuyện. Không phải là một nhà văn, mà là một người kể những câu chuyện của mình. Đơn giản là sống, đi và viết. Tôi không có quá nhiều đam mê, chắc tại nhanh chán quá. Đam mê có lẽ chỉ có hai thứ bền vững : đi và viết. Có thể là một câu chuyện dài, cũng có thể là vài dòng chợt nghĩ ra ghi vội. Có thể là viết cho vui, cũng có thể là trải lòng với chính mình. Viết là cách tôi thể hiện, chia sẻ, cũng chính là cách khiến tôi hạnh phúc
Tôi sẽ viết về những con người xung quanh mình, những gì mình thấy. Nhưng hơn hết tôi biết mình khát khao được đi và viết. Tôi thèm cảm giác viết trên những chuyến đi, trong một khoang tàu, hay khi dừng chân bên một quán nhỏ. Tôi sẽ chia sẻ tất cả những khoảnh khắc, những kinh nghiệm và cả niềm vui nỗi buồn đều được lưu trữ lại.
Những khi mệt mỏi, tôi hay cuộn mình trên ghế sofa, pha cho mình một cốc cà phê nóng, nghe những bản nhạc yêu thichs để gỡ bỏ bớt mệt mỏi xô bồ. Cân bằng mọi thứ, tìm lại cảm hứng cho bản thân. Sau đó tôi luôn tự nhủ: đừng bao giờ từ bỏ lời hứa của mình khi còn là một cô bé, và sống sao cho không bao giờ phải hối tiếc rằng mình đã đi qua những năm tháng tuổi trẻ mà không để lại gì.
Hy vọng lí tưởng của bản thân sẽ sớm thành hiện thực