Tôi nghĩ rằng cách sử dụng từ ngữ kiểu này là một phong cách đặc trưng của người phương Đông. Nếu như người phương Tây hay đi thẳng vào vấn đề, có – không rất rõ ràng thì người châu Á có xu hướng nói vòng, tránh việc khẳng định hoặc phủ định tuyệt đối. Đây là một cách rất khôn ngoan để tránh làm mất lòng đối phương. Chẳng hạn như trong bài đọc, việc sử dụng câu () sẽ hay hơn dùng câu (). Bởi vì khi nói (), nếu đối phương không có koi thật thì người nói có thể tự an ủi bản thân rằng: chỉ là cảm giác, mang tính thôi, không có gì rõ ràng. Tuy nhiên nếu nói (), người nói đã tự gán cho đối phương hình ảnh là một người thân thiện, do đó nếu đối phương không có koi thật thì người nói hẳn sẽ rất thất vọng về nhận định của bản thân.