Xét từ góc nhìn thuần tuý lôgic, thì sự lặp lại trong [1] có vẻ không có giá trị thông báo vì nó chỉ diễn đạt một cái gì đó theo lối phức tạp một cách hiển nhiên. Ví dụ nêu ở [1] và những cách nói rõ ràng vô nghĩa như 'business is business' ('kinh doanh là kinh doanh') hoặc 'boys will be boys" (“con trai thì sẽ là con trai”), được gọi là lặp thừa (tautologies). Nếu chúng được dùng trong một cuộc thoại, thì rõ ràng là người nói cố ý thông báo nhiều hơn là cái được nói ra.Khi người nghe họ nghe lời diễn đạt trong [1], chị ta trước hết phải nắm được là người nói đang cùng cộng tác và có chủ định thông báo một điều gì đó. Cái điều gì đó ấy phải là nhiều hơn chính những gì mà nghĩa của các từ cung cấp cho. Đó là thứ ý nghĩa phụ thêm được chuyển tải, được gọi là hàm ý (implicature). Để trình bày [1], người nói chắc rằng người nghe sẽ có đủ năng lực làm bộc lộ ra được cái hàm ý đã được chủ định nêu ra trong ngũ cảnh đó, trên cơ sở những gì dã biết.Với cơ hội để đánh giá món thịt băm viên đó, người nói lời [1] đã trả lòi mà không đánh giá. Vì vậy, một hàm ý là chị ta không có ý kiến gì, là ngon hay dở, để mà diễn đạt. Căn cứ vào những phương diện khác của ngữ cảnh, các hàm ý phụ (chẳng hạn như người nói nghĩ rằng tất cả các thứ thịt băm viên đều là thế cả) có thể được suy ra.Hàm ý là những ví dụ đầu tiên cho hiện tượng cái được thông báo là nhiều hơn cái được nói ra, nhưng để giải thích được chúng, thì trước hết phải thừa nhận rằng có một nguyên tắc cộng tác cơ bản nào đó đang hoạt động.2. Nguyên tắc cộng tácHãy xem xét ngữ cảnh giao tiếp sau đây. Một người đàn bà ngồi trên một chiếc ghế ở công viên và một con chó thân dài nằm đối diện vớii chiếc ghế. Một người đàn ông tiến đến và ngồi xuống ghế.[2] Man: Does your dog bite ?Ngưòi đàn ông: Chó nhà bà có cắn không nhẻ ?Woman: No.
đang được dịch, vui lòng đợi..
