kí ức tuổi thơ tôi
tôi sinh ra trong một gia đình có 10 người con, 5 trai và 5 gái (sự cân đối đáng yêu)
sau đại thắng mùa xuân năm 1975, gia đình tôi dạt về mảnh đất hòa bình (nay là hòa thắng, buôn ma thuột)
ba mẹ tôi bắt đầu lại cuộc sống mới với hai bàn tay trắng. Con đông, không có đất để làm nhà, phải ở nhờ đất mẹ kế của ba tôi, dựng tạm 1 căn nhà nhỏ, chỉ đủ che mưa, che nắng. Cuộc sống bộn bề những lo toan, miếng cơm, manh áo, chuyện học hành của anh em tôi,...
ba mẹ, anh chị lớn của tôi lao vào cuộc mưu sinh với những ngày làm thuê, làm mướn cơ cực, phải đi từ lúc trời còn chưa sáng đến tối mịt mới về và phải đi bộ hơn 20km, chỉ cử 1 chị lớn thay phiên nhau ở nhà trông em, cơm nước. thấu hiểu nỗi vất vả của cha mẹ, anh chị em chúng tôi, không ai bảo ai tự giác làm những công việc đôi khi vượt quá sức của mình để phụ giúp cha mẹ. Lên 5 tuổi, tôi đã theo chân anh chị ra đồng mò cua, bắt ốc, tát từng vũng nước dưới mương bắt cá để cải thiện bữa cơm hàng ngày, nắng choi chang, da đen nhẻm, quần áo lấm lem bùn đất nhưng nụ cười luôn rạng rỡ mỗi khi bắt được nhiều cua, cá. Buổi tối là lúc cả gia đình tôi quây quần bên mâm cơm đạm bạc với vài món rau mà chị ở nhà tìm được, vài con cá, đôi khi vài con cua rang thật mặn nhưng ngập tràn tình yêu thương, ấm áp.
vất vả, cơ cực là thế nhưng ba mẹ tôi không để một ai trong số anh em tôi thất học, ba mẹ luôn nói :"muốn thoát nghèo các con phải cố mà học, học thật giỏi để sau này không phải khổ như ba mẹ"
Đôi vai mẹ trĩu xuống vì đôi quang gánh bán hàng dạo, đôi chân chân cha rạn nứt, sưng tấy vì lội bùn cày mướn, làm thuê...
Thời gian cứ thế trôi qua, cuộc sống gia đình tôi đã khá hơn rất nhiều khi các anh chị tôi học xong, đi làm phụ giúp ba mẹ nuôi các em nhỏ nhưng chúng tôi không bao giờ quên những tháng ngày cơ cực, để thấy rằng cuộc sống hôm nay quý giá biết chừng nào, công lao cha mẹ tôi to lớn biết chừng nào.
Nghĩ lại bây giờ sống mũi còn cay.
đang được dịch, vui lòng đợi..