A French friend of mine recently Vietnam do interns. The first chat times out, he then said: "capital of inbreeding depression soaking my Vietnamese operated only in those from ' please ', ' thank you ' and ' sorry '. But the words that worthless in Vietnam ". I am surprised why so. He laughed and replied, "as the Vietnamese do not have the habit of saying those words. When I said those words with them, they are sleepy or confusing is expressed no concern ". Yeah I also see him right.I remember forever of those who served in Vietnam when I say thank you after each time they bring a map out to me. Half surprised, half-frightened, as if next I will cause something with them.Go to America, I see people here use the word thanks, sorry as a evident in their lives. Go on the city, when Miss scratch on each other, the two sides of the same bar sorry. Also in Vietnam, not rare motorcycle scene scratch together, who also face severe splenic light car, you're next, don't forget to back each other in the face screaming as saying: "Go stand?!".Khi ai đó giúp bạn, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ như giữ cửa thang may hộ thì phép lịch sự tối thiểu cũng phải nói cám ơn. Vậy mà tôi đã chứng kiến không biết bao lần người Việt ta thì cứ thế chen vào, không quên ném cho người lạ lịch thiệp một cái nhìn ngờ vực.Còn ở bên Mỹ, khi người khác hắt xì thì người bên cạnh cũng tỏ thái độ quan tâm bằng câu chúc “Chúa phù hộ bạn!”. Những cử chỉ ấy của họ đã được lập trình sẵn trong tiềm thức như một phản xạ có điều kiện.Có lẽ điều khác biệt lớn nhất trong văn hóa ứng xử của ta và các nước khác là văn hóa xếp hàng. Ở Mỹ, bạn phải xếp hàng mọi lúc, mọi nơi: siêu thị, nhà ga, thậm chí là mua cà phê sáng. Đây được xem là một điều rất đỗi bình thường trong văn hóa của họ. Những hành động như: chen hàng, xô đẩy sẽ được xem như trái với trật tự xã hội của họ, một quy luật đã được thiết lập sẵn trong văn hóa ứng xử.
đang được dịch, vui lòng đợi..