GDP là tổng sản phẩm quốc nội, là tổng trị giá tiền tệ của tất cả các sản phẩm cuối cùng và dịch vụ phát sinh trong một nền kinh tế trong một năm. Theo định nghĩa trên, thì GDP cả nước sẽ bằng GDP 64 tỉnh, thành cộng với GDP khu vực kinh tế Trung ương. Nhất định GDP khu vực kinh tế Trung ương bao giờ cũng tăng cao hơn các địa phương vì có ưu thế về vốn, thiết bị, thị trường. Theo cách tính đó thì GDP bình quân của nước ta 5 năm qua phải tăng từ 12 - 15% mỗi năm trở lên, chứ không phải phấn đấu cật lực mới được 7 - 8,4%! Cho nên cách tính GDP của các địa phương đang là vấn đề nghi vấn: Một là thiếu chính xác. Hai là chạy theo thành tích.Nếu theo tốc độ tăng GDP của các tỉnh, thì nông thôn nước ta đã giàu có lắm, nhưng sự thật lại không phải vậy. Bộ mặt nông thôn, đô thị, cuộc sống nhân dân chẳng biến đổi bao nhiêu so với 5 năm trước! Nhiều con đường ở một số thành phố cấp 1, cấp 2 vẫn còn ổ gà lởm chởm, mưa xuống là ngập lụt. Nguyên nhân tình trạng đó là do trong “tổng sản phẩm quốc nội” gọi là GDP đó có rất nhiều thứ có trên thực tế, nhưng hiệu quả thì không. Ví dụ như các dự án xây dựng kéo dài, các quy hoạch khu đô thị đã xây cơ sở hạ tầng nhưng không kêu gọi được đầu tư; rồi các dự án đầu tư hàng chục tỷ đồng nhưng không phát huy hiệu quả kinh tế như xây chợ mấy năm rồi mà không có người mua bán; đường quốc lộ, tỉnh lộ vừa tốn hàng trăm tỷ đồng xây dựng, nâng cấp, qua một mùa mưa lại hư hỏng, lại đầu tư sửa chữa cũng hơn chừng ấy tiền; thậm chí kinh phí đầu tư để sửa chữa công trình mới thi công xong đã hư hỏng, v.v... Rồi bao nhiêu nhà máy bao bì xi-măng, nhà máy gạch men sứ, xi-măng, xây dựng cảng nước sâu, khu du lịch… thua lỗ triền miên. Tất cả vốn đầu tư không hiệu quả ấy đều được tính hết vào GDP.Như vậy, tăng GDP mấy năm trở lại đây là nhờ tăng đầu tư xây dựng cơ bản cho các dự án đủ các lĩnh vực, chứ chất lượng cuộc sống của người dân thì không được tăng tương ứng. Càng đầu tư nhiều thì GDP càng cao và tốc độ tăng GDP cũng càng cao, và GDP bình quân đầu người càng tăng, địa phương càng được đánh giá “phát triển cao”. Nhưng GDP đó không phản ánh được chất lượng cuộc sống phát triển.Chất lượng phát triển của một địa phương thể hiện ở các chỉ tiêu sau đây: Thặng dư, lợi nhuận bổ sung vốn để tái đầu tư, sản phẩm mới và sức cạnh tranh, khả năng phát triển thị trường trong và ngoài nước, thu nhập thực tế của nhân dân thành thị, nông thôn tạo nên sức mua của xã hội, đặc biệt là môi trường trong sạch. Các xí nghiệp công nghiệp, các bệnh viện lớn nhỏ đều thải trực tiếp nước thải ra sông, ao hồ, ảnh hưởng trầm trọng đến chất lượng cuộc sống của cộng đồng. Ở miền Trung hiện nay, phần lớn các tỉnh công nghiệp quy mô nhỏ, chắp vá, công nghệ lạc hậu, sản phẩm chất lượng thấp, không có sức cạnh tranh trên thị trường trong và ngoài nước, dẫn đến nhiều doanh nghiệp thua lỗ kéo dài. Tỷ trọng lao động nông-lâm-ngư nghiệp vẫn chiếm trên 70%, lao động thất nghiệp ở nông thôn còn nhiều. Chỉ số GDP bình quân đầu người cả nước được công bố là 650 USD/người/năm, nhưng thực tế thì một tỷ lệ không nhỏ số hộ dân nông thôn 6 miệng ăn mỗi năm làm ra hạt lúa củ khoai, con cá chưa đầy ba bốn triệu đồng, nghĩa là còn sống ở mức nghèo. Nhiều vùng nông thông Việt Nam vẫn trong tình trạng tự cung tự cấp, ít mặt hàng vươn ra thị trường trong nước và quốc tế mà chỉ đóng khung trong địa bàn tỉnh, huyện. Đây mới là vấn đề chủ yếu của sự tăng trưởng GDP.Việc tính toán GDP của các địa phương cần hướng vào những chỉ tiêu như: Chất lượng cuộc sống người dân, thặng dư, lợi nhuận, sức cạnh tranh, khả năng phát triển thị trường trong và ngoài nước, bảo vệ môi trường; phải điều tra cụ thể thu nhập thực sự của nhân dân thành thị, nông thôn, để giúp Đảng và Nhà nước có một quyết sách đúng đắn, sát thực tế về đầu tư phát triển kinh tế, xã hội, chứ không nên phấn đấu tăng GDP chạy theo thành tích.
đang được dịch, vui lòng đợi..
