Tuổi thơ của Nick trôi qua trong ngôi trường của những đứa trẻ bình th dịch - Tuổi thơ của Nick trôi qua trong ngôi trường của những đứa trẻ bình th Anh làm thế nào để nói

Tuổi thơ của Nick trôi qua trong ng

Tuổi thơ của Nick trôi qua trong ngôi trường của những đứa trẻ bình thường. Cha mẹ đã không đưa anh vào ngôi trường đặc biệt dành cho trẻ tàn tật, khiến tôi nhớ lại một cảnh tương tự trong bộ phim “forrest gump”. Mọi người luôn nghĩ rằng để những đứa trẻ bất hạnh ở chung với nhau chúng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn và dễ chăm sóc hơn, nhưng thực tế chỉ ở những năm đầu mà thôi. Khi lớn lên chúng sẽ ko thể nào vượt qua được mặc cảm mình là kẻ “khác biệt” so với những người khác và mãi mãi sống trong mặc cảm ấy. Tôi khâm phục cha mẹ Nick khi đã lựa chọn để anh phải tự đấu tranh với cuộc sống từ những năm tháng đầu tiên của cuộc đời.

Tám tuổi, Nick cố gắng tự tử nhưng không thành. Đó là kết quả của những lần bị chỉ trỏ, bị chê cười, bị chọc phá vì ngoại hình của mình. Anh cảm thấy cô đơn và chỉ muốn tan biến khỏi cõi đời thật sớm, để thoát khỏi đau khổ.

“Tôi đã làm điều gì sai ? Có lẽ tôi làm gì sai thật, nên tôi tàn tật, khác với các học sinh ở trường. Tôi thấy mình là gánh nặng cho người chung quanh và tốt nhất là nên biến đi. Tôi muốn thoát khỏi tủi nhục, muốn chết luôn khi còn bé cho rồi…”

Nhưng rồi anh nhận ra rằng không ai có thể giúp được bản thân, trừ chính mình. Anh biết rằng để sống có ích và hạnh phúc, anh phải giỏi hơn nữa. Nick lao vào học tập, và những tháng ngày ở trường trung học, bạn bè nhìn anh với một ánh mắt khác, trước thành tích học tập đáng nể của Nick. Và anh có được những người bạn. “Chẳng bao lâu đám học trò nhận ra rằng tôi cũng như chúng. Chúa đã chúc lành cho tình bạn của chúng tôi.”

Năm 17 tuổi, bước ngoặt lớn của cuộc đời đã xảy đến với Nick. Anh được mời đi nói chuyện về quá trình phấn đấu của bản thân. Anh đã nói rất hay và ngạc nhiên thấy rằng có thể tác động rất lớn đến người khác. Anh biết rằng mình không chỉ sống bình thường mà còn tốt hơn thế, có thể động viên tinh thần cho những người khác vượt qua nghịch cảnh cuộc đời. số người đến nghe anh nói chuyện ngày càng đông và anh trở thành một trong những diễn giả nổi tiếng nhất nước Úc. Bạn có thể xem những buổi nói chuyện của Nick và cảm động vì những gì anh nói, những thông điệp anh muốn truyền tải bằng chính cuộc đời anh.

Tôi muốn nóirằng, tôi đang nằm đây, ko tay , ko chân
mọi người nghĩ rằng tôi không thể đứng dậy.
nhưng không
tôi sẽ cố gắng cả trăm lần để đứng dậy.

Chỉ một việc đơn giản là tự đứng dậy khi ngã xuống thôi. Nhưng với Nick, đó là cả trăm lần cố gắng. Ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, và đứng lên…

if i fail onehundred times, if i fail n i give up, do u think I would ever get up
no
but if i fail i will try again
and again and again



và nếu tôi thất bại cả trăm lần đó, tôi thất bại và từ bỏ
bạn nghĩ có bao giờ tôi sẽ đứng dậy?
không
tôi sẽ cố gắng, cố gắng và cố gắng

Đơn giản chỉ là cố gắng một lần nữa. Try again, again and again. Có ích gì khi ta nằm xuống và than vãn, thay vì đứng dậy và cố gắng. Thất bại thì đã sao? Một lần, hai lần, ba lần, thậm chí cả trăm cả ngàn lần, cuộc sống sẽ thiếu đi ýnghĩa nếu không có thất bại, và thật sự kết thúc khi ta đầu hàng và không đứng dậy nữa. Nhìn Nick đứng bật dậy với chỉ một mỏm tay ở hông trái – mà cha mẹ đã gắn thêm cho anh – tôi chợt thấy xấu hổ cho chính mình. So với anh thì những khó khăn mà tôi đã gặp phải chỉ là hạt bụi, vậy mà có lúc tôi đã đầu hàng. Hãy nhìn người đàn ông đó, không tay, không chân, anh vẫn có thể đánh gôn, bơi lội, làm rất nhiều những việc khác. Hãy nhìn anh cố gắng nghe điện thoại, tôi dám chắc để thực hiện động tác tung cái ống nghe điện thoại lên vai, anh đã luyện tập không dưới một ngàn lần.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tuổi thơ của Nick trôi qua trong ngôi trường của những đứa trẻ bình thường. Cha mẹ đã không đưa anh vào ngôi trường đặc biệt dành cho trẻ tàn tật, khiến tôi nhớ lại một cảnh tương tự trong bộ phim “forrest gump”. Mọi người luôn nghĩ rằng để những đứa trẻ bất hạnh ở chung với nhau chúng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn và dễ chăm sóc hơn, nhưng thực tế chỉ ở những năm đầu mà thôi. Khi lớn lên chúng sẽ ko thể nào vượt qua được mặc cảm mình là kẻ “khác biệt” so với những người khác và mãi mãi sống trong mặc cảm ấy. Tôi khâm phục cha mẹ Nick khi đã lựa chọn để anh phải tự đấu tranh với cuộc sống từ những năm tháng đầu tiên của cuộc đời.Tám tuổi, Nick cố gắng tự tử nhưng không thành. Đó là kết quả của những lần bị chỉ trỏ, bị chê cười, bị chọc phá vì ngoại hình của mình. Anh cảm thấy cô đơn và chỉ muốn tan biến khỏi cõi đời thật sớm, để thoát khỏi đau khổ.“Tôi đã làm điều gì sai ? Có lẽ tôi làm gì sai thật, nên tôi tàn tật, khác với các học sinh ở trường. Tôi thấy mình là gánh nặng cho người chung quanh và tốt nhất là nên biến đi. Tôi muốn thoát khỏi tủi nhục, muốn chết luôn khi còn bé cho rồi…”Nhưng rồi anh nhận ra rằng không ai có thể giúp được bản thân, trừ chính mình. Anh biết rằng để sống có ích và hạnh phúc, anh phải giỏi hơn nữa. Nick lao vào học tập, và những tháng ngày ở trường trung học, bạn bè nhìn anh với một ánh mắt khác, trước thành tích học tập đáng nể của Nick. Và anh có được những người bạn. “Chẳng bao lâu đám học trò nhận ra rằng tôi cũng như chúng. Chúa đã chúc lành cho tình bạn của chúng tôi.”Năm 17 tuổi, bước ngoặt lớn của cuộc đời đã xảy đến với Nick. Anh được mời đi nói chuyện về quá trình phấn đấu của bản thân. Anh đã nói rất hay và ngạc nhiên thấy rằng có thể tác động rất lớn đến người khác. Anh biết rằng mình không chỉ sống bình thường mà còn tốt hơn thế, có thể động viên tinh thần cho những người khác vượt qua nghịch cảnh cuộc đời. số người đến nghe anh nói chuyện ngày càng đông và anh trở thành một trong những diễn giả nổi tiếng nhất nước Úc. Bạn có thể xem những buổi nói chuyện của Nick và cảm động vì những gì anh nói, những thông điệp anh muốn truyền tải bằng chính cuộc đời anh.Tôi muốn nóirằng, tôi đang nằm đây, ko tay , ko chânmọi người nghĩ rằng tôi không thể đứng dậy.nhưng khôngtôi sẽ cố gắng cả trăm lần để đứng dậy.Chỉ một việc đơn giản là tự đứng dậy khi ngã xuống thôi. Nhưng với Nick, đó là cả trăm lần cố gắng. Ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, và đứng lên…if i fail onehundred times, if i fail n i give up, do u think I would ever get upnobut if i fail i will try againand again and again và nếu tôi thất bại cả trăm lần đó, tôi thất bại và từ bỏbạn nghĩ có bao giờ tôi sẽ đứng dậy?khôngtôi sẽ cố gắng, cố gắng và cố gắngĐơn giản chỉ là cố gắng một lần nữa. Try again, again and again. Có ích gì khi ta nằm xuống và than vãn, thay vì đứng dậy và cố gắng. Thất bại thì đã sao? Một lần, hai lần, ba lần, thậm chí cả trăm cả ngàn lần, cuộc sống sẽ thiếu đi ýnghĩa nếu không có thất bại, và thật sự kết thúc khi ta đầu hàng và không đứng dậy nữa. Nhìn Nick đứng bật dậy với chỉ một mỏm tay ở hông trái – mà cha mẹ đã gắn thêm cho anh – tôi chợt thấy xấu hổ cho chính mình. So với anh thì những khó khăn mà tôi đã gặp phải chỉ là hạt bụi, vậy mà có lúc tôi đã đầu hàng. Hãy nhìn người đàn ông đó, không tay, không chân, anh vẫn có thể đánh gôn, bơi lội, làm rất nhiều những việc khác. Hãy nhìn anh cố gắng nghe điện thoại, tôi dám chắc để thực hiện động tác tung cái ống nghe điện thoại lên vai, anh đã luyện tập không dưới một ngàn lần.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nick's childhood passed in schools of the normal child. Parents did not put him in a special school for disabled children, reminded me of a similar scene in the movie "Forrest Gump". People always think that to the unfortunate child in common with each other they will feel more comfortable and easy to care for, but really only in the first year alone. Growing up we will not be able to overcome his inferiority complex who are "different" than others and live forever in his guilt. I admire their parents have chosen to Nick when he had to struggle with life from the first years of life. Eight years old, Nick attempted suicide but failed. It is the result of the visit was pointing, being ridiculed, being teased because of their appearance. He felt lonely and just want to disappear from the earth very soon, to escape suffering. "I've done something wrong? Maybe I do something wrong actually, so I disabled the other with the students at the school. I feel a burden to those around you and it's best to turn off. I want to escape humiliation, always as a kid wanted to die for it ... " But then he realized that no one can help themselves, except himself. He knew that in order to be useful and happy life, he must be better than another. Nick embarked on learning, and the days of high school, a friend looked at him with a different eye, before respectable academic achievement of Nick. And you can be friends. "Soon the students realized that I like them. God has blessed our friendship. " At age 17, life's turning point happened to Nick. He was invited to speak about the process of personal striving. He spoke very well and surprised that may impact significantly on the others. He knows that he is not only normal but also live better, maybe motivation for others to overcome adversity in life. Some people came to hear him talk growing and he became one of the most popular speakers in Australia. You can see the talk of Nick and moved by what he said, the message he wants to convey with his own life. I want noirang, I'm lying here, no hands, no feet people think I can not stand up. but I'll try to get up a hundred times. Just a simple job is to stand up when the fall alone. But with Nick, it's a hundred times trying. Fell, got up, fell down, got up, fell down, and stand up ... if i fail onehundred times, if i fail ni give up, do u think I would Ever get up no but if i fail i will try again and again and again and if I failed a hundred times, I fail and give up you have ever thought I would get up? do not I will try, try and try Simply try again. Try again, again and again. What's useful when you lie down and whining, instead of standing up and trying. Lose what? Once, twice, three times or even a hundred thousand times, life would lack ynghia without fail, and actually finish when we surrender and not get up again. On Nick stood up with only one hand on her left hip ledge - that parents attach to him - I suddenly feel ashamed for yourself. Compared to him, the difficulties that I have encountered is dust, so that when I surrendered. Look man, no hands, no legs, he can golf, swim, do a lot of other things. Look at me trying to listen to the phone, I'm sure to perform movements launched phone stethoscope on the shoulder, he trained no less than a thousand times.




























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: