ick Dunne cho dù biết Amy đã giết hại Desi cũng không có bằng chứng tố cáo. Và anh dù sợ hãi Amy, dù giữa họ tình yêu đã không còn, thay vào đó là sự ghê sợ, căm ghét lẫn nhau, vẫn không thể nào chia tay vì họ đang là tâm điểm của công chúng, là mục tiêu mà truyền thông đang hướng vào, là đề tài ca ngợi về những cuộc hôn nhân tốt đẹp. Và cho dù họ có bẩn thỉu, tráo trở và đốn mạt như thế nào, họ vẫn phải chấp nhận nhau. (“We accept what we think we deserve”). Họ buộc phải chịu đựng nhau trong cái địa ngục mang tên gia đình hạnh phúc. Kết thúc phim mở, người xem sẽ tự vẽ cho mình một kết thúc, có thể Nick sẽ chịu đựng Amy, sẽ ngồi ôm mèo trong một căn phòng đã khóa cửa, sợ hãi gương mặt lạnh lùng của cô vợ “hoàn hảo”. Nhưng cũng có thể một lúc nào đó, anh tự giải phóng cho chính mình bằng cách giết chết Amy. Người xem có thể cho rằng Amy “điên khùng” nhưng hành trình biến đổi giữa một phụ nữ mà đàn ông muốn tới hình mẫu phụ nữ đáng sợ trong phim, không thể phủ nhận một phần là do cuộc sống hôn nhân. Người xem cũng có thể cảm thấy u ám trước những góc tối mà bộ phim phản ánh, những con người luôn tìm cách giày vò, làm khổ nhau. Nhưng cho dù thế nào đây cũng là một bộ phim hay với những bài học về truyền thông thú vị.
đang được dịch, vui lòng đợi..
