Đ1. Tên của tôi là Trung . và hôm này là lần thứ 3 tôi đứng trước mọi  dịch - Đ1. Tên của tôi là Trung . và hôm này là lần thứ 3 tôi đứng trước mọi  Anh làm thế nào để nói

Đ1. Tên của tôi là Trung . và hôm n

Đ1. Tên của tôi là Trung . và hôm này là lần thứ 3 tôi đứng trước mọi người để kể một câu chuyện . tôi còn nhớ như in lần đầu tiên tôi kể truyện là khi tôi học lớp 1. Khi đó tôi thi cuộc thi kể truyện ở trường. tôi bắt đầu luyện tâp luyện tập và trong lòng mong tới ngày thi để mình được tỏa sáng . Nhưng tới ngày thi tôi lại rất lo lắng hồi hộp run sợ và khi nghe đến tên mình tôi gần như đứng hình . Cô giáo động viên tôi , tôi dần dần lấy hết can đảm của mình bước từng bước thật chậm và cuối cùng tôi đứng giữa sân khấu. Giọng nói tui run run bắt đầu cất lên và trong lòng tôi nghĩ vậy là xong rồi thế nào cũng bị cười cho. Nhưng đâu ngờ một tiếng vỗ tay vang lên và kéo theo những lời động viên khích lệ tôi. Đôi mắt tôi nhìn về biển người đang cỗ vũ cho tôi, tôi thấy khuôn mặt mỉm cười và hạnh phúc của ba mẹ tôi Lúc đó tôi cảm thấy rất vui tôi nghỉ mình đã làm được một việc rất là lớn lao. Và khi tôi kết thúc câu truyện tôi nhận được món quà của cô giáo . Một món quà mà tôi không thể nào quên một món quà cho tôi nhiều động lực để bước đi tiếp cảm ơn cô rất nhiều . Và lần thứ 2 tôi kể một câu chuyện về Bác Hồ khi tôi học lớp 9 lần này miệng tôi ít run hơn nhưng chân tôi lại run lên và tôi đứng không vững . Tôi bắt đầu câu chuyện bằng giọng nói đầy truyền cảm và với hết sự cố gắng của mình : “ Tôi nói đồng bào có nghe rỗ không” sau câu nói đó là một tràng pháo tay và những tiếng cười khúc khích. Và kết thúc câu chuyện tôi trở nên nổi tiếng với chỉ 1 câu nói, tôi cảm thấy vui vui.
Và tôi nhận thấy mỗi lần mình cố gắng hết sức mỗi lần mình làm hết mình thì sẽ nhận được những phần thưởng không ngờ. Và hôm nay là lần thứ 3 tôi đứng trước mọi người để kể một câu chuyện nhưng cũng không phải là lần thứ 3 ? Các bạn ơi ? Các bạn có biết vì sao tôi lại nói như vậy không nào ? Đúng đây là thứ 3 tôi đứng trước mọi người kể về một câu chuyện nhưng đây là lần đầu tiên tôi kể về câu chuyện của chính mình câu chuyện của cuộc đời của mình . một câu mà chỉ có mình tôi có thể kể cho các bạn nghe một câu chuyện mà chính tôi là diễn viên chính. Câu chuyện của tôi cũng bắt đầu như bao câu chuyện khác. Tôi thật may mắn được sinh ra trong tình thương yêu của mẹ và sự ấm áp chở che của cha. Và cứ thế tôi lớn dần lên trong tình yêu thương bao la của gia đình . Và tới một ngày tôi cũng phải rời xa ba mẹ tôi . Các bạn có biết là khi nào không ?
Đó là khi tôi đi học mầm non tôi cứ òa khóc lên khi rời khỏi vòng tay của mẹ và bờ vai ấm áp của cha. Cô giáo giữ tôi tôi cứ khóc và bóng ba mẹ cứ xa dần . Và buổi chiều khi ba mẹ đến đón tôi . Tôi lại khóc giọt nước mắt của một trẻ thơ và hồn nhiên giọt nước mắt của sự đoàn tụ. Và càng lớn cảm giác này càng xa dần tôi, Những giọt nước mắt cũng ngày một ít đi tôi cảm thấy mình càng xa dần bày tan của ba mẹ. Và khi tôi đi thi học sinh giỏi mẹ kêu ba tôi chở tôi đi nhưng tôi lài nói có thể đi tôi lớn rồi được Ba tôi chỉ im lặng và gật đầu. Và khi tôi đi thi mẹ tôi cứ gọi hoài làm tôi bực mình tức giận tôi ghét cảm giác đó.Còn Ba tôi thì không có một cuộc điện thoại cho tôi . Tôi lúc đó cảm giác mình có thể tự lập và tự lập. Suy nghĩ đó cứ lớn dần lên trong tôi, và điều gì đến cũng sẽ đến tôi cãi lời cha mẹ tôi bất mãn với gia đình của chính mình tôi muốn rời xa ngôi nhà này tôi ước gì mình không được sinh ra trong ngôi nhà này. Tôi đang bước ra khỏi ngôi nhà đó nhưng một bàn tay một bàn tay đã nắm lấy tay tôi. Bàn tay thô nháp của mẹ, bàn tay đã nuôi tôi khôn lớn mẹ tôi nói con ơi đừng đi. Và lúc đó tôi cảm thấy không chỉ có một bàn tay của mẹ mà có một bàn tay khác đang nắm lấy tôi và tiếng nói cứ vang lên trong đầu tôi hãy lặng im và cảm nhận . Hãy lặng im và cảm nhận. Và lúc đó lòng tôi cảm thấy bùi ngùi và tôi không ra đi nữa. Nhưng tôi trách ba tôi tại sao ba tôi không muốn tôi ở lại tại sao cứ để tôi ra đi và tại sao lại nói cứ để nó đi nếu nó muốn đi và khi thành công thì hãy trở về. Tôi cảm thấy ghét ba thôi . Bạn cảm thấy tôi là một đứa con không ngoan ? Một người con không có hiếu ? Đúng . Bây giờ tôi nhận ra lỗi lầm của chính mình tôi nhận ra mình đã làm sai rất nhiều rất nhiều với ba mẹ của mình. Nhưng tôi rất may mắn là giờ tôi nhận ra lỗi lầm của chính mình và giờ tôi có thể quay trở về với gia đình mình và nói hai tiếng yêu thương .Tôi cảm ơn cảm ơn rất nhiều AE để cho tôi nhận ra điều đáng quý nhất của cuộc sống của mình . AE đã làm tôi thay đổi



































0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đ1. My name is the. and today is the third time I stood in front of people to tell a story. I still remember the first time I print stories is when I grade 1. When I contest contest stories in school. I began working on last rehearsal and in looking forward to the test date to be shining. But to date I left very nervous nervous nervous and when I heard the name I almost got the picture. The teacher encouraged me, I gradually the guts of his step slow and finally I stood between the stage. The tui's voice began to falter and Sung in my heart think so is finished how well being laughed at for. But don't expect an applause rang and encouragement inspire me. My eyes looked to the sea people are up for it, I saw the faces smiling and happiness of my parents that I'm so glad I rested himself has done a very great job is. And when I finished the story I received the gift of a teacher. A gift that I don't forget a gift for me a lot of motivation to go next step thanks a lot. And the second time I tell a story about Uncle HO when I grade 9 this time my mouth at least run more but my feet back flutter and I stand firmly. I started the story by voice full of emotional and exhausting his effort with "I hear fellow pitting does not" after saying it was an applause and giggling. And finish the story I became famous with just one sentence, I feel funny.And I realize that every time I try my best every time I do I will get the rewards don't doubt. And today is the third time I stood in front of people to tell a story but not a third time? Folks? Do you know why I say that not to do? It was the 3 I stood before everyone tells a story but this is the first time I told the story of his own story of his life. a question that I can tell you my own story is starring. My story began like many other stories. I am so lucky to be born in loves of MOM and Dad's protect warmth. And so I grew up in the love of his family. And one day I had to leave my parents. You know, when would it?That is when I attend preschool I keep crying pours up when leaving the arms of MOM and Dad's warm shoulder. The teacher kept me I keep crying and the parents keep away gradually. And the afternoon when parents arrived to pick me up. I cry tears of a young poet and nature of the reunion. And this feeling grows gradually as far I, the tears were also on some I feel far more gradual presentation of parents. And when I go to contest best MOM calling for three I carry I go but I am Jasmine said could go and I was Three I just shut up and nodded. And when I go to contest my mom keep calling all the time makes me angry angry I hate that feeling.Three I do not have a phone call for me. I feel that I can independently and independently. Thoughts that grew up in me, and what I will also come to argue my parents dissatisfied with his own family, I want to leave this House, I wish I was born in this House. I'm stepping out of that House but a hand a hand had grabbed my hand. Rough hands my drafts, hands were bringing me my mom said baby don't go. And at that point I felt not only a mother's hand that has a hand is grabbed me and the voice just rang in my head keep in silence and feel. Keep silent and feel. And then my heart felt and I don't go out if Pink Floyd again. But I blame my father why the three I don't want me to stay why just let me go and why says let it go if it wants to go and when you return. I feel hated father. You feel I'm a child wisdom? A child has no taste? Properly. Now I realize his own mistakes I realized I made a mistake a lot of so many with his parents. But I'm very fortunate that I realized his own mistake and now I can return to his family and says, the two loves.I thank thank AE to let me realize something worth his life's most precious. AE did I change
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đ1. Tên của tôi là Trung . và hôm này là lần thứ 3 tôi đứng trước mọi người để kể một câu chuyện . tôi còn nhớ như in lần đầu tiên tôi kể truyện là khi tôi học lớp 1. Khi đó tôi thi cuộc thi kể truyện ở trường. tôi bắt đầu luyện tâp luyện tập và trong lòng mong tới ngày thi để mình được tỏa sáng . Nhưng tới ngày thi tôi lại rất lo lắng hồi hộp run sợ và khi nghe đến tên mình tôi gần như đứng hình . Cô giáo động viên tôi , tôi dần dần lấy hết can đảm của mình bước từng bước thật chậm và cuối cùng tôi đứng giữa sân khấu. Giọng nói tui run run bắt đầu cất lên và trong lòng tôi nghĩ vậy là xong rồi thế nào cũng bị cười cho. Nhưng đâu ngờ một tiếng vỗ tay vang lên và kéo theo những lời động viên khích lệ tôi. Đôi mắt tôi nhìn về biển người đang cỗ vũ cho tôi, tôi thấy khuôn mặt mỉm cười và hạnh phúc của ba mẹ tôi Lúc đó tôi cảm thấy rất vui tôi nghỉ mình đã làm được một việc rất là lớn lao. Và khi tôi kết thúc câu truyện tôi nhận được món quà của cô giáo . Một món quà mà tôi không thể nào quên một món quà cho tôi nhiều động lực để bước đi tiếp cảm ơn cô rất nhiều . Và lần thứ 2 tôi kể một câu chuyện về Bác Hồ khi tôi học lớp 9 lần này miệng tôi ít run hơn nhưng chân tôi lại run lên và tôi đứng không vững . Tôi bắt đầu câu chuyện bằng giọng nói đầy truyền cảm và với hết sự cố gắng của mình : “ Tôi nói đồng bào có nghe rỗ không” sau câu nói đó là một tràng pháo tay và những tiếng cười khúc khích. Và kết thúc câu chuyện tôi trở nên nổi tiếng với chỉ 1 câu nói, tôi cảm thấy vui vui.
Và tôi nhận thấy mỗi lần mình cố gắng hết sức mỗi lần mình làm hết mình thì sẽ nhận được những phần thưởng không ngờ. Và hôm nay là lần thứ 3 tôi đứng trước mọi người để kể một câu chuyện nhưng cũng không phải là lần thứ 3 ? Các bạn ơi ? Các bạn có biết vì sao tôi lại nói như vậy không nào ? Đúng đây là thứ 3 tôi đứng trước mọi người kể về một câu chuyện nhưng đây là lần đầu tiên tôi kể về câu chuyện của chính mình câu chuyện của cuộc đời của mình . một câu mà chỉ có mình tôi có thể kể cho các bạn nghe một câu chuyện mà chính tôi là diễn viên chính. Câu chuyện của tôi cũng bắt đầu như bao câu chuyện khác. Tôi thật may mắn được sinh ra trong tình thương yêu của mẹ và sự ấm áp chở che của cha. Và cứ thế tôi lớn dần lên trong tình yêu thương bao la của gia đình . Và tới một ngày tôi cũng phải rời xa ba mẹ tôi . Các bạn có biết là khi nào không ?
Đó là khi tôi đi học mầm non tôi cứ òa khóc lên khi rời khỏi vòng tay của mẹ và bờ vai ấm áp của cha. Cô giáo giữ tôi tôi cứ khóc và bóng ba mẹ cứ xa dần . Và buổi chiều khi ba mẹ đến đón tôi . Tôi lại khóc giọt nước mắt của một trẻ thơ và hồn nhiên giọt nước mắt của sự đoàn tụ. Và càng lớn cảm giác này càng xa dần tôi, Những giọt nước mắt cũng ngày một ít đi tôi cảm thấy mình càng xa dần bày tan của ba mẹ. Và khi tôi đi thi học sinh giỏi mẹ kêu ba tôi chở tôi đi nhưng tôi lài nói có thể đi tôi lớn rồi được Ba tôi chỉ im lặng và gật đầu. Và khi tôi đi thi mẹ tôi cứ gọi hoài làm tôi bực mình tức giận tôi ghét cảm giác đó.Còn Ba tôi thì không có một cuộc điện thoại cho tôi . Tôi lúc đó cảm giác mình có thể tự lập và tự lập. Suy nghĩ đó cứ lớn dần lên trong tôi, và điều gì đến cũng sẽ đến tôi cãi lời cha mẹ tôi bất mãn với gia đình của chính mình tôi muốn rời xa ngôi nhà này tôi ước gì mình không được sinh ra trong ngôi nhà này. Tôi đang bước ra khỏi ngôi nhà đó nhưng một bàn tay một bàn tay đã nắm lấy tay tôi. Bàn tay thô nháp của mẹ, bàn tay đã nuôi tôi khôn lớn mẹ tôi nói con ơi đừng đi. Và lúc đó tôi cảm thấy không chỉ có một bàn tay của mẹ mà có một bàn tay khác đang nắm lấy tôi và tiếng nói cứ vang lên trong đầu tôi hãy lặng im và cảm nhận . Hãy lặng im và cảm nhận. Và lúc đó lòng tôi cảm thấy bùi ngùi và tôi không ra đi nữa. Nhưng tôi trách ba tôi tại sao ba tôi không muốn tôi ở lại tại sao cứ để tôi ra đi và tại sao lại nói cứ để nó đi nếu nó muốn đi và khi thành công thì hãy trở về. Tôi cảm thấy ghét ba thôi . Bạn cảm thấy tôi là một đứa con không ngoan ? Một người con không có hiếu ? Đúng . Bây giờ tôi nhận ra lỗi lầm của chính mình tôi nhận ra mình đã làm sai rất nhiều rất nhiều với ba mẹ của mình. Nhưng tôi rất may mắn là giờ tôi nhận ra lỗi lầm của chính mình và giờ tôi có thể quay trở về với gia đình mình và nói hai tiếng yêu thương .Tôi cảm ơn cảm ơn rất nhiều AE để cho tôi nhận ra điều đáng quý nhất của cuộc sống của mình . AE đã làm tôi thay đổi



































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: