– Âyyyyyyyy…Hyung đừng có hét lên như vậy chứ. Em cũng đã đến Thượng H dịch - – Âyyyyyyyy…Hyung đừng có hét lên như vậy chứ. Em cũng đã đến Thượng H Anh làm thế nào để nói

– Âyyyyyyyy…Hyung đừng có hét lên n

– Âyyyyyyyy…Hyung đừng có hét lên như vậy chứ. Em cũng đã đến Thượng Hải, nhưng thành phố đó quá xa hoa, ồn ào, không phù hợp với em một tí nào cả. Thế là em quyết định đi du lịch, lang thang rồi đến tậnVeniceở Ý lúc nào không biết. Ở đây cũng có người Hàn Quốc sinh sống, họ nhận ra em và giúp đỡ em nhiều lắm. Hơn cả, là em bị sự thanh bình ở nơi này mê hoặc rồi, nên em sẽ không về đâu. – Cười.

– Không có gì nuối tiếc ở Hàn Quốc sao? – Trầm giọng.

-…Có chứ hyung…Rất nhiều là đằng khác. Nhưng biết sao được, thủ tục đã làm xong, một năm nữa em đã mang Quốc tịch Ý rồi. Em thật sự cần nơi này. – Cười

– Ờ…Mà cậu có muốn nhận đồ không hả? Đọc cái địa chỉ cho tôi ngay!

– Ah ah…hyung chờ chút. Địa chỉ là YYY…AAA…OOO…III…

– Mai tôi sẽ gửi cho cậu. Thôi cúp máy đây, cước phí quốc tế đắt lắm. Bye cưng!

– Bye hyung!

Kyung tắt máy, mỉm cười, một nụ cười thực sự dù vẫn còn vương chút mệt mỏi. Hít một hơi thật sâu không khí cái tiết trời se lạnh ởVenice, bước qua cây cầu xuyên qua những khu nhà cổ kính, hơi tối tăm nhưng không hề lạnh lẽo. Cảm giác đầu tiên khi cậu đặt chân đến nơi này là rất ấm, từng phiến đá trải qua hàng thế kỉ sưởi ấm mỗi bước chân của thời gian. Giống như thành phố xa lạ này đã ôm cậu vào lòng, xoa dịu trái tim đang bỏng rát đau đớn của cậu, dù chỉ một thân một mình vậy mà chẳng cảm thấy cô đơn hay bị bỏ rơi. Có lẽ là vì nơi này không giống như Hàn Quốc, không đầy ắp những kỉ niệm của cả hai, không phải cứ mỗi bước đi đều buồn bã nhìn từng góc phố, con đường đâu đâu cũng là hình ảnh của một người muốn quên…

.

.

.

Ở một nơi nào đó…

– Đấy, cậu nghe thấy rồi chứ? Ghi lại địa chỉ của nó chưa? Tôi chỉ có thể giúp cậu đến thế thôi. Đưa được nó về hay không là do cậu. – Yukwon phẩy phẩy cái tay ra hiệu cho người kia.

– Em biết rồi. Em về chuẩn bị đây. Bye hyung!

Jiho rời khỏi nhà Yukwon cùng với một mẩu giấy nhỏ trên tay. Nắng hắt xuống dịu dàng như nụ cười nở trên môi lúc này. Đã là mùa hạ rồi. Là mưa hay là nắng?

– Chuyến đi này có lẽ sẽ rất dài…Hử? Gì vậy Bada? – Anh cười, nhẹ nhàng đặt con cún nhỏ vào lồng. – Ta biết rồi, mày sẽ sớm được gặp Choco mà. Nhanh thôi, ta cũng sẽ gặp lại người đó .

The end
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
– Âyyyyyyyy…Hyung đừng có hét lên như vậy chứ. Em cũng đã đến Thượng Hải, nhưng thành phố đó quá xa hoa, ồn ào, không phù hợp với em một tí nào cả. Thế là em quyết định đi du lịch, lang thang rồi đến tậnVeniceở Ý lúc nào không biết. Ở đây cũng có người Hàn Quốc sinh sống, họ nhận ra em và giúp đỡ em nhiều lắm. Hơn cả, là em bị sự thanh bình ở nơi này mê hoặc rồi, nên em sẽ không về đâu. – Cười.– Không có gì nuối tiếc ở Hàn Quốc sao? – Trầm giọng.-…Có chứ hyung…Rất nhiều là đằng khác. Nhưng biết sao được, thủ tục đã làm xong, một năm nữa em đã mang Quốc tịch Ý rồi. Em thật sự cần nơi này. – Cười– Ờ…Mà cậu có muốn nhận đồ không hả? Đọc cái địa chỉ cho tôi ngay!– Ah ah…hyung chờ chút. Địa chỉ là YYY…AAA…OOO…III…– Mai tôi sẽ gửi cho cậu. Thôi cúp máy đây, cước phí quốc tế đắt lắm. Bye cưng!– Bye hyung!Kyung tắt máy, mỉm cười, một nụ cười thực sự dù vẫn còn vương chút mệt mỏi. Hít một hơi thật sâu không khí cái tiết trời se lạnh ởVenice, bước qua cây cầu xuyên qua những khu nhà cổ kính, hơi tối tăm nhưng không hề lạnh lẽo. Cảm giác đầu tiên khi cậu đặt chân đến nơi này là rất ấm, từng phiến đá trải qua hàng thế kỉ sưởi ấm mỗi bước chân của thời gian. Giống như thành phố xa lạ này đã ôm cậu vào lòng, xoa dịu trái tim đang bỏng rát đau đớn của cậu, dù chỉ một thân một mình vậy mà chẳng cảm thấy cô đơn hay bị bỏ rơi. Có lẽ là vì nơi này không giống như Hàn Quốc, không đầy ắp những kỉ niệm của cả hai, không phải cứ mỗi bước đi đều buồn bã nhìn từng góc phố, con đường đâu đâu cũng là hình ảnh của một người muốn quên…...Ở một nơi nào đó…– Đấy, cậu nghe thấy rồi chứ? Ghi lại địa chỉ của nó chưa? Tôi chỉ có thể giúp cậu đến thế thôi. Đưa được nó về hay không là do cậu. – Yukwon phẩy phẩy cái tay ra hiệu cho người kia.– Em biết rồi. Em về chuẩn bị đây. Bye hyung!Jiho rời khỏi nhà Yukwon cùng với một mẩu giấy nhỏ trên tay. Nắng hắt xuống dịu dàng như nụ cười nở trên môi lúc này. Đã là mùa hạ rồi. Là mưa hay là nắng?– Chuyến đi này có lẽ sẽ rất dài…Hử? Gì vậy Bada? – Anh cười, nhẹ nhàng đặt con cún nhỏ vào lồng. – Ta biết rồi, mày sẽ sớm được gặp Choco mà. Nhanh thôi, ta cũng sẽ gặp lại người đó .The end
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
- Ayyyyyyyy ... Hyung do not have shouted like that. I also went to Shanghai, but the city was too gaudy, noisy, not suitable for a child at all. So you decide to travel, then tanVeniceo Italian wandering without realizing it. Here Koreans also live, they recognize me and helped me a lot. Over all, I got peace in this enchanting place already, so I will not go anywhere. - Laugh. - Nothing in Korea Star regrets? - Tram voice. - ... Yes hyung ... Many behind the other. But knowing how to be, procedures are done, another year I brought Nationality Italy then. I really need this place. - Laugh - Yeah ... Which map do you want to get, huh? Read the address for me right! - Ah ah ... hyung wait. Address is YYY ... AAA ... OOO ... III ... - Mai I will send for you. Come hang here, very expensive international rates. Bye, sweetheart! - Bye hyung! Kyung shutdown, smiling, a real smile though still king little tired. Taking a deep breath of air oVenice the freezing air, crossed the bridge through the quaint cottages, somewhat dark but not cold. Feeling when he first set foot in this place is very warm, each slab undergoing centuries every step of heating time. Like this strange city had hugged him in the heart, soothes the heart is burning his pain, even for such a body alone without feeling lonely or abandoned. Maybe it's because this place is not the same as South Korea, are not filled with the memories of both, not every step are sadly looked every street corner, where the first path is the image of someone who wants to forget ... . . . In somewhere ... - Well, you heard right? Record not its address? I can only help you so much alone. Put it on or not is due to him. - Yukwon waved his hands to the other person. - I know. Kids of this preparation. Bye hyung! Jiho Yukwon leave the house with a piece of paper in his hand. The sun shines down like gentle smile on his lips this time. Was the summer. Rain or sunshine? - This trip will probably be very long ... Huh? What Bada? - He smiled, gently put puppy in a cage. - I know, you will soon see that Choco. Soon, we will also see that person. The end































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: