The father, who is the most respected. His father, who was the stand-out cover for my mistake. My father, who I can rely on my arms all my life. My father, who will never abandon the child in all circumstances People that I respect the most is my father. He does not hesitate to hard can give me the expensive cost of living clause when I go to school in the USA. Look at the hair on a silver dad go many, in the infinite mercy far I. He was the person who made my mother suffer, but I could not leave him. People often say, my daughter is a mistress before the father, because can not be together should this become my father. My father is probably not a perfect father in the eyes of the people. He would not give me the hat on sunny days, he will also not ask my academic situation every time I call home, he also never scold me like the other fathers. But only one of his sayings can also cause I feel regret for what I did in the past, too: "I just do what I like, things his father will suffer for standing out.". When hearing the phrase, I suddenly experience many things that I cannot understand. From the day away from home, I no longer feel the love of the father and the family. I became rebellious and real needs than usual. Italy think the away from family so they can not control me anymore, so I always say what I want to do what I want to do. But then, look at the sad eyes of the father, I feel worse. People because I sacrificed a lot, but in return is the rebellious and disobedient. But he's still laughing by NH from and forgive me. Một sự việc xảy ra trong lúc tôi ở Mỹ khiến tôi hiểu rõ hơn sự hy sinh của cha. Khi sang Mỹ sinh sống, cha đã từng căn dặn tôi rất nhiều lần rằng phải nhẫn nhịn. Sống một nơi không có sự bảo bọc yêu thương của gia đình, tôi phải càng cố gắng và khiên cường hơn mọi lần, không thể tuỳ hứng như lúc còn ở nhà với cha mẹ. Trong cuộc sống, không có người nào tình nguyện yêu thương và bảo bọc tôi vô điều kiên như cha mẹ, và cũng không có người nào có thể cho tôi một mái nhà và vòng tay vững chắc như gia đình. Nhưng tôi đã không nghe lời ông. Khi tôi gặp vần đề trong cuộc sống hằng ngày, tôi luôn làm nó trở nên rối ren hơn, và người thu dọn hậu quả cho tôi luôn là cha. Tôi đã cãi nhau với người dì mà tôi sống cùng. Cách sống của họ và cách sống tôi được dạy quá khác nhau. Tôi là một người thích sự yên lặng và thích ở một mình. Nhưng dì lại không, bà thích tiệc tùng, thích nói lớn tiếng, thích mọi người phải phục tùng theo mọi mệnh lệnh của bà, và thích trút giận vào người khác. Tôi biết bà không phải là người xấu, nhưng cách sống của bà và tôi quá khác biệt, như nước và lửa không thể dung hoà nhau. Tôi muốn một cuộc sống yên bình như một dòng nước, chỉ cần lẳng lặng trôi, không một gợn sóng. Còn bà, bà yêu thích một cuộc sống nồng nhiệt như lửa, luôn luôn bùng cháy và nóng bỏng. Sau một ngày dài học tập mệt mỏi, tôi chỉ muốn nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi và nghe nhạc, thư giãn đầu óc của tôi. Nhưng tôi biết, tôi không thể làm như vậy trước khi tôi hoàn thành xong nhiệm vụ hằng ngày mà bà giao cho tôi. Tôi giúp bà làm việc nhà và mọi thứ trước khi bà về, ngoại trừ chuyện nấu ăn. Và tôi luôn dùng lý do bài tập để từ chối ra khỏi phòng sau tám giờ tối. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, bà luôn có hàng ngàn lý do khiến tôi phải điên lên, ví dụ như việc giúp bà nghe xem tin nhắn của cô giáo trong trường nơi con gái bà đang học, hoặc là xem rằng con gái bà đã sai những gì mà không thể được một trăm điềm trong bài tập về nhà. Những chuyện này vô cùng đơn giản, bà có thể sử dụng từ điển để dịch mọi thứ, nhưng bà vẫn lựa chọn tôi. Nhiều khi tôi còn không có thời gian cho bản thân của tôi nhưng vì những lời dặn dò của cha mà tôi đã nhẫn nhịn và làm theo những gì bà nói. Nhưng có một lần tôi không thể chịu đựng được nữa, và trong những ngày đó tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm, stress đã khiến tôi làm một chuyện điên rồ: tôi cãi nhau với dì và bảo rằng tôi muốn về Việt Nam.
đang được dịch, vui lòng đợi..
