Thứ nhất, công tác quản lý của cơ quan chức năng chưa hiệu quả. Các chủ rừng đã buông lỏng công tác quản lý, bảo vệ rừng. Chính quyền các cấp chưa thực hiện hết trách nhiệm, còn buông lỏng trong công tác chỉ đạo quản lý. Việc sắp xếp, chuyển đổi mô hình quản lý tại các công ty lâm nghiệp chưa hiệu quả tạo nên tâm lý buông lỏng, lơ là, thậm chí lợi dụng quá trình chuyển đổi mô hình hoạt động để phá rừng trục lợi.Thêm vào đó, lối sống du canh du cư của người dân ngày càng tăng. Người dân tự ý đốt nương để lấy đất làm rẫy. Họ còn phá rừng để trồng các cây công nghiệp như tiêu, cà phê. Đặc biệt là thời gian gần đây do giá tiêu trên thị trường tăng cao ở mức hơn 200 nghìn đồng/kg nên người dân ồ ạt đầu tư trồng tiêu. Một bộ phận không nhỏ người dân kéo nhau đi phá rừng lấy gỗ làm trụ tiêu và lấn chiếm đất lâm nghiệp để trồng tiêu.Cuối cùng, điều đáng nói là do chăn nuôi gia súc và mở rộng diện tích đồng cỏ. Sử dụng gia súc để sản xuất thực phẩm cho con người đòi hỏi một lượng lớn đất đai để tạo ra một lượng tương đối nhỏ thức ăn. Và khi các chủ trang trại phát triển sản xuất đồng nghĩa với việc mở rộng diện tích đồng cỏ vào rừng thì điều này cũng đang từng ngày gây áp lực lên các khu rừng và là một trong nguyên nhân chính gây phá rừng.Tôi nghĩ chính quyền địa phương cần nâng cao vai trò trách nhiệm của mình để hạn chế nạn phá rừng.Thứ hai, không khí bị ô nhiễm do môi trường sống. Hơn 50% dân số thế giới, chủ yếu ở các nước đang phát triển, sử dụng than, củi và rơm rạ để đun nấu. Đây là nguyên nhân gây 3 triệu ca tử vong hằng năm trên thế giới và 4% trường hợp bị đau ốm. Việc đun nấu thường diễn ra ở một khu vực chật chội, không có hệ thống thoát khí. Thêm nữa trong quá trình hoạt động các phương tiện giao thông phát thải vào không khí một khối lượng lớn các loại khói, khí độc như CO, CO2, hydrocacbon, NO2, SO2, khói đen, chì và các dạng hạt khác. Tùy theo loại động cơ và loại nhiên liệu mà khối lượng các chất thải độc hại chiếm tỷ lệ khác nhau trong khí xả. Những chất này khi phản ứng với ánh sáng mặt trời hình thành những hợp chất mới, ví dụ ozon, loại khí này ở gần mặt đất rất độc hại.Cuối cùng, điều đáng chú ý là ô nhiễm tiếng ồn. Tiếng ồn là dạng ô nhiễm phổ biến ở các đô thị. Trong các nguồn sinh ra tiếng ồn ở đô thị thì các phương tiện giao thông vận tải đóng vai trò chủ yếu: Tiếng ồn do động cơ, do ống xả. Tiếng ồn do rung động các bộ phận xe. Độ ồn này phụ thuộc vào tình trạng kỹ thuật xe. Tiếng ồn do đóng cửa xe, do còi xe, do phanh xe, do sự tương tác giữa lốp xe và mặt đường, nhiều lúc cả tiếng la hét của phụ xe đã gây giật mình hốt hoảng cho người đi đường v.v…Tôi nghĩ chính quyền cần có những chính sách hợp lí về môi trường để giảm thiểu nạn ô nhiễm
đang được dịch, vui lòng đợi..
