"The profession has the agony of it, but the teacher was suffering for me." The saying of mother always clean the couch in my head, like a needle Pierce hopes are full stretch of a little girl of ten years old, when she wanted to become a teacher in the future. My dad said that I should according to the law to ensure strong financially, and my mother decided to stop me with career education, because the teacher lives frugally, struggled with the sacrifice, dedication in quietly. So right from the ten year old, I was reminded that don't do teachers. Absolutely never! A little girl of ten years with crushed dreams has ever himself promised to give up the dream. Until one fateful day, as arranged I came to teaching difficult job without notice. I have a student who first made me remember forever. It was a hot summer evening and revive by 2010. While I was home reading books, the smaller sister I three years running out play sports with them. Optical pulse space quiet capital has been laughter of the children caused an uproar. The "box", covers the same keen. Don't feel fresh projections, I break down the House in a hurry, only to find her sister that I love most of the ink is sõng soài on the road. I've been a car quickly flicking through catapult, drag em take almost two metres. The whole family I panic to call an ambulance; the first time I saw Daddy cried desperately, and my mother fainted in pain. My eyes blurred away in tears, because I was able to protect the children.Thịch…thịch…thịch… tim tôi đập liên hồi khi chờ kết quả từ bác sĩ. Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm khi biết em chỉ bị sốc tinh thần và chấn thương phần mềm. Nhưng cũng vì vậy mà em phải tịnh dưỡng trong bệnh viện một tháng. Trong khoảng thời gian đó, chắc chắn em sẽ phải mất nhiều tiết học đầu năm và gặp khó khăn sau khi quay lại trường. Tôi biết điều đó, và tôi thương em tôi hết mực. Vì vậy, nếu có thể giúp được em theo kịp bài vở trên lớp thì tôi sẽ làm. Công cuộc làm chị giáo bất đắc dĩ của tôi chính thức bắt đầu. Trước tiên, để có thể khiến một cô em bướng bỉnh vốn lười học thấy hứng thú vào bài giảng thì tôi phải chuẩn bị một giáo án thật thú vị. Vậy là tôi lại đi tìm những bức tranh, những đoạn phóng sự sinh động và xem đi xem lại kiến thức lớp ba để đảm bảo một chương trình học thú vị nhất. Ý tưởng về giờ học tương tác của tôi cũng từ đó mà thành hiện thực. Em có thể vừa lắng nghe tôi giảng mà vừa trực tiếp tham gia vào bài học qua các trò chơi mà tôi dành hàng đêm để suy nghĩ. Chỉ cần nghe được tiếng cười từ cô học trò bất đắc dĩ của mình là tôi lại vui sướng tột cùng. Những khi như thế, tôi mới hiểu niềm vui của học sinh cũng là niềm hạnh phúc của người giáo viên. Trong khi nằm trong bệnh viện, em lúc nào cũng phải nghẹo cổ sang một bên mà không được động đậy vì vết thương. Vậy nên tôi gặp không ít khó khăn, một phần vì không biết sẽ phải làm thế nào giúp em nhìn được bài học với tư thế nằm như vậy và một phần vì lo lắng xem em có đau không. Có những lúc em bật khóc vì quá tuyệt vọng. Em bảo tôi rằng em muốn chạy nhảy như các bạn ngoài kia cơ, rằng em không muốn phải nhìn sang bên phải mãi đâu, rằng em đang đau quá. Nhìn em khóc tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi cũng hiểu ra một điều: nỗi khổ của học sinh cũng chính là niềm day dứt khôn cùng của giáo viên. Thế là, ngày nào tôi cũng đến với tập giáo án trong tay và bầu nhiệt huyết căng tràn của một chị giáo thực thụ. Có những khó khăn mà tôi chẳng bao giờ ngờ được, nhưng cũng có nhiều niềm vui đến từ công việc gõ đầu em gái. Chúng tôi có những trận cười sảng khoái nhưng trên hết, tôi thấy trong mắt em một tia sáng lấp lánh mỗi khi em hiểu bài. Đối với tôi, đó là tia sáng hi vọng, là tia sáng dẫn lối cho cô bé mười tuổi năm xưa, người đã từng lạc lối giữa ước mơ bởi những định kiến sai lầm của người lớn. Tôi nhận ra rằng nghề giáo khó nhọc và vất vả thật đấy, nhưng được nhìn thấy niềm vui trên gương mặt trong trẻo của học sinh chính là hạnh phúc thiêng liêng và lớn lao hơn cả.Gần một tháng sau, em tôi xuất viện. Nhờ sự kèm cặp của tôi mỗi ngày mà em có thể theo kịp những kiến thức trên lớp và đạt được những con điểm mười tươi rói từ cô giáo. Với em, đó là niềm tự hào. Với tôi, đó là thành quả của những ngày tôi vất vả kèm cặp em và hơn cả đó là minh chứng khẳng định rằng: Tôi có thể là một cô giáo đích thực trong tương lai. Em tôi, người học trò mà tôi nhớ mãi, đã giúp tôi nhận ra niềm đam mê của tôi với nghề giáo. Em cho tôi thấy ước mơ, dù có khó đến đâu, cũng đừng từ bỏ. Hãy luôn theo đuổi và nuôi dưỡng ước mơ của mình. Tôi đã chọn nghề giáo để theo đuổi, còn bạn thì sao?
đang được dịch, vui lòng đợi..