“Nghề nào cũng có cái khổ của nó, nhưng làm giáo viên là khổ nhất con  dịch - “Nghề nào cũng có cái khổ của nó, nhưng làm giáo viên là khổ nhất con  Anh làm thế nào để nói

“Nghề nào cũng có cái khổ của nó, n

“Nghề nào cũng có cái khổ của nó, nhưng làm giáo viên là khổ nhất con à.” Câu nói của mẹ lúc nào cũng văng vẳng trong đầu tôi, như một chiếc kim chọc thủng niềm hi vọng đang căng đầy của một cô bé mười tuổi, khi cô bé ấy muốn trở thành giáo viên trong tương lai.
Bố tôi cho rằng tôi nên theo ngành luật để đảm bảo độ vững chãi về mặt tài chính, còn mẹ tôi thì quyết ngăn tôi đến với nghiệp giáo, vì giáo viên thì cuộc sống đạm bạc, vất vả với những hy sinh, cống hiến trong thầm lặng. Vậy là ngay từ năm mười tuổi, tôi đã được nhắc nhở rằng đừng bao giờ làm giáo viên. Tuyệt đối không bao giờ! Một cô bé mười tuổi với giấc mơ bị nghiền nát đã từng tự hứa sẽ từ bỏ giấc mơ ấy. Cho đến một ngày, định mệnh như sắp đặt tôi đến với công việc dạy học khó khăn mà không báo trước. Tôi có một người học trò đầu tiên khiến tôi nhớ mãi.
Đó là một buổi tối mùa hè nóng nực và oi bức của năm 2010. Trong khi tôi ở nhà đọc sách thì cô em gái nhỏ hơn tôi ba tuổi chạy ra ngoài chơi thể thao với chúng bạn. Không gian xung quang vốn tĩnh lặng đã bị tiếng cười của lũ trẻ gây náo động một vùng. Bỗng một tiếng “két” cùng bao tiếng khóc thét vang lên. Dự cảm chẳng lành, tôi lao vội xuống nhà, chỉ để thấy cô em gái mà tôi yêu thương hết mực đang nằm sõng soài trên đường. Em đã bị một chiếc xe máy phóng nhanh vụt qua, kéo rê em tận gần hai mét. Cả gia đình tôi hoảng loạn gọi xe cấp cứu; lần đầu tiên tôi thấy bố khóc vì tuyệt vọng, và mẹ tôi thì ngất đi trong đau đớn. Mắt tôi mờ đi trong làn nước mắt, bởi lẽ ra tôi đã có thể bảo vệ được em…
Thịch…thịch…thịch… tim tôi đập liên hồi khi chờ kết quả từ bác sĩ. Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm khi biết em chỉ bị sốc tinh thần và chấn thương phần mềm. Nhưng cũng vì vậy mà em phải tịnh dưỡng trong bệnh viện một tháng. Trong khoảng thời gian đó, chắc chắn em sẽ phải mất nhiều tiết học đầu năm và gặp khó khăn sau khi quay lại trường. Tôi biết điều đó, và tôi thương em tôi hết mực. Vì vậy, nếu có thể giúp được em theo kịp bài vở trên lớp thì tôi sẽ làm. Công cuộc làm chị giáo bất đắc dĩ của tôi chính thức bắt đầu.
Trước tiên, để có thể khiến một cô em bướng bỉnh vốn lười học thấy hứng thú vào bài giảng thì tôi phải chuẩn bị một giáo án thật thú vị. Vậy là tôi lại đi tìm những bức tranh, những đoạn phóng sự sinh động và xem đi xem lại kiến thức lớp ba để đảm bảo một chương trình học thú vị nhất. Ý tưởng về giờ học tương tác của tôi cũng từ đó mà thành hiện thực. Em có thể vừa lắng nghe tôi giảng mà vừa trực tiếp tham gia vào bài học qua các trò chơi mà tôi dành hàng đêm để suy nghĩ. Chỉ cần nghe được tiếng cười từ cô học trò bất đắc dĩ của mình là tôi lại vui sướng tột cùng. Những khi như thế, tôi mới hiểu niềm vui của học sinh cũng là niềm hạnh phúc của người giáo viên.
Trong khi nằm trong bệnh viện, em lúc nào cũng phải nghẹo cổ sang một bên mà không được động đậy vì vết thương. Vậy nên tôi gặp không ít khó khăn, một phần vì không biết sẽ phải làm thế nào giúp em nhìn được bài học với tư thế nằm như vậy và một phần vì lo lắng xem em có đau không. Có những lúc em bật khóc vì quá tuyệt vọng. Em bảo tôi rằng em muốn chạy nhảy như các bạn ngoài kia cơ, rằng em không muốn phải nhìn sang bên phải mãi đâu, rằng em đang đau quá. Nhìn em khóc tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi cũng hiểu ra một điều: nỗi khổ của học sinh cũng chính là niềm day dứt khôn cùng của giáo viên.
Thế là, ngày nào tôi cũng đến với tập giáo án trong tay và bầu nhiệt huyết căng tràn của một chị giáo thực thụ. Có những khó khăn mà tôi chẳng bao giờ ngờ được, nhưng cũng có nhiều niềm vui đến từ công việc gõ đầu em gái. Chúng tôi có những trận cười sảng khoái nhưng trên hết, tôi thấy trong mắt em một tia sáng lấp lánh mỗi khi em hiểu bài. Đối với tôi, đó là tia sáng hi vọng, là tia sáng dẫn lối cho cô bé mười tuổi năm xưa, người đã từng lạc lối giữa ước mơ bởi những định kiến sai lầm của người lớn. Tôi nhận ra rằng nghề giáo khó nhọc và vất vả thật đấy, nhưng được nhìn thấy niềm vui trên gương mặt trong trẻo của học sinh chính là hạnh phúc thiêng liêng và lớn lao hơn cả.
Gần một tháng sau, em tôi xuất viện. Nhờ sự kèm cặp của tôi mỗi ngày mà em có thể theo kịp những kiến thức trên lớp và đạt được những con điểm mười tươi rói từ cô giáo. Với em, đó là niềm tự hào. Với tôi, đó là thành quả của những ngày tôi vất vả kèm cặp em và hơn cả đó là minh chứng khẳng định rằng: Tôi có thể là một cô giáo đích thực trong tương lai.
Em tôi, người học trò mà tôi nhớ mãi, đã giúp tôi nhận ra niềm đam mê của tôi với nghề giáo. Em cho tôi thấy ước mơ, dù có khó đến đâu, cũng đừng từ bỏ. Hãy luôn theo đuổi và nuôi dưỡng ước mơ của mình. Tôi đã chọn nghề giáo để theo đuổi, còn bạn thì sao?


0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"The profession has the agony of it, but the teacher was suffering for me." The saying of mother always clean the couch in my head, like a needle Pierce hopes are full stretch of a little girl of ten years old, when she wanted to become a teacher in the future. My dad said that I should according to the law to ensure strong financially, and my mother decided to stop me with career education, because the teacher lives frugally, struggled with the sacrifice, dedication in quietly. So right from the ten year old, I was reminded that don't do teachers. Absolutely never! A little girl of ten years with crushed dreams has ever himself promised to give up the dream. Until one fateful day, as arranged I came to teaching difficult job without notice. I have a student who first made me remember forever. It was a hot summer evening and revive by 2010. While I was home reading books, the smaller sister I three years running out play sports with them. Optical pulse space quiet capital has been laughter of the children caused an uproar. The "box", covers the same keen. Don't feel fresh projections, I break down the House in a hurry, only to find her sister that I love most of the ink is sõng soài on the road. I've been a car quickly flicking through catapult, drag em take almost two metres. The whole family I panic to call an ambulance; the first time I saw Daddy cried desperately, and my mother fainted in pain. My eyes blurred away in tears, because I was able to protect the children.Thịch…thịch…thịch… tim tôi đập liên hồi khi chờ kết quả từ bác sĩ. Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm khi biết em chỉ bị sốc tinh thần và chấn thương phần mềm. Nhưng cũng vì vậy mà em phải tịnh dưỡng trong bệnh viện một tháng. Trong khoảng thời gian đó, chắc chắn em sẽ phải mất nhiều tiết học đầu năm và gặp khó khăn sau khi quay lại trường. Tôi biết điều đó, và tôi thương em tôi hết mực. Vì vậy, nếu có thể giúp được em theo kịp bài vở trên lớp thì tôi sẽ làm. Công cuộc làm chị giáo bất đắc dĩ của tôi chính thức bắt đầu. Trước tiên, để có thể khiến một cô em bướng bỉnh vốn lười học thấy hứng thú vào bài giảng thì tôi phải chuẩn bị một giáo án thật thú vị. Vậy là tôi lại đi tìm những bức tranh, những đoạn phóng sự sinh động và xem đi xem lại kiến thức lớp ba để đảm bảo một chương trình học thú vị nhất. Ý tưởng về giờ học tương tác của tôi cũng từ đó mà thành hiện thực. Em có thể vừa lắng nghe tôi giảng mà vừa trực tiếp tham gia vào bài học qua các trò chơi mà tôi dành hàng đêm để suy nghĩ. Chỉ cần nghe được tiếng cười từ cô học trò bất đắc dĩ của mình là tôi lại vui sướng tột cùng. Những khi như thế, tôi mới hiểu niềm vui của học sinh cũng là niềm hạnh phúc của người giáo viên. Trong khi nằm trong bệnh viện, em lúc nào cũng phải nghẹo cổ sang một bên mà không được động đậy vì vết thương. Vậy nên tôi gặp không ít khó khăn, một phần vì không biết sẽ phải làm thế nào giúp em nhìn được bài học với tư thế nằm như vậy và một phần vì lo lắng xem em có đau không. Có những lúc em bật khóc vì quá tuyệt vọng. Em bảo tôi rằng em muốn chạy nhảy như các bạn ngoài kia cơ, rằng em không muốn phải nhìn sang bên phải mãi đâu, rằng em đang đau quá. Nhìn em khóc tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi cũng hiểu ra một điều: nỗi khổ của học sinh cũng chính là niềm day dứt khôn cùng của giáo viên. Thế là, ngày nào tôi cũng đến với tập giáo án trong tay và bầu nhiệt huyết căng tràn của một chị giáo thực thụ. Có những khó khăn mà tôi chẳng bao giờ ngờ được, nhưng cũng có nhiều niềm vui đến từ công việc gõ đầu em gái. Chúng tôi có những trận cười sảng khoái nhưng trên hết, tôi thấy trong mắt em một tia sáng lấp lánh mỗi khi em hiểu bài. Đối với tôi, đó là tia sáng hi vọng, là tia sáng dẫn lối cho cô bé mười tuổi năm xưa, người đã từng lạc lối giữa ước mơ bởi những định kiến sai lầm của người lớn. Tôi nhận ra rằng nghề giáo khó nhọc và vất vả thật đấy, nhưng được nhìn thấy niềm vui trên gương mặt trong trẻo của học sinh chính là hạnh phúc thiêng liêng và lớn lao hơn cả.Gần một tháng sau, em tôi xuất viện. Nhờ sự kèm cặp của tôi mỗi ngày mà em có thể theo kịp những kiến thức trên lớp và đạt được những con điểm mười tươi rói từ cô giáo. Với em, đó là niềm tự hào. Với tôi, đó là thành quả của những ngày tôi vất vả kèm cặp em và hơn cả đó là minh chứng khẳng định rằng: Tôi có thể là một cô giáo đích thực trong tương lai. Em tôi, người học trò mà tôi nhớ mãi, đã giúp tôi nhận ra niềm đam mê của tôi với nghề giáo. Em cho tôi thấy ước mơ, dù có khó đến đâu, cũng đừng từ bỏ. Hãy luôn theo đuổi và nuôi dưỡng ước mơ của mình. Tôi đã chọn nghề giáo để theo đuổi, còn bạn thì sao?
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Business always has its suffering, but as a teacher is the most difficult game." The words of the mother always echoing in my head, like a needle puncture are filling with hope of a little girl ten years old, when she wanted to become a teacher in the future.
My father said that I should follow the law to guarantee the financial solidity, and my mother decided to stop me with professional teachers, because teachers Users are living frugally, struggled with the sacrifice, dedication in silence. So as early as ten years old, I was reminded that teachers never do. Absolutely never! A ten year old girl with crushed dreams had promised to give up his dream. Until one day, as arranged my destiny to teach hard work without warning. I have a first game that I remember.
It was a hot summer evening and muggy in 2010. While at home I read the little sister three years old than I ran outside to play sport with friends. The space around the base capital was quiet laughter of kids disturbing an area. Suddenly a voice "safe" and which wails rang out. Presage not healthy, I hurried into the house, only to find that my sister loves the ink lying limply on the road. I was a fast motor launch zippy, drag me almost two meters advantage. My family panicked ambulance call; the first time I saw my father cry of despair, and my mother passed out in pain. My eyes blurred in tears, because I have been able to protect you ...
thud ... thud ... like ... my heart pounding while awaiting results from the doctor. After a seemingly endless time, we just relieved to hear that they only mental shock and trauma software. But also so that you have plenty of rest in the hospital for a month. In the meantime, make sure you will have to take early classes and difficulty after returning to school. I know it, and I loved you I run out of ink. So if that can help you keep up on class homework, I will do. Public meetings she reluctantly my teachers officially started.
First, in order to make a stubborn sister school capital lazy interested in lectures, I have prepared a very interesting lesson plans. So I went looking for the paintings, the vivid reportage section and watched the third class knowledge to ensure a most enjoyable program. The idea of my interactive lessons well from that reality. You can just listen to me preach that both direct participation in lessons through games that I spent all night thinking. Just heard laughter from her pupil his reluctance me extreme joy. But if so, I understand the joy of the students as well as the happiness of the teacher.
While in the hospital, I always have to be poor to one side without moving for wounds. So I faced a lot of difficulties, in part because there will know how to help me look a lesson with such lying position and partly because of worries see you hurt. There are times when you cry because too desperate. You told me that you want to run like you out there, that they do not want to look to the right forever, that you're hurt too. Seeing you cry I did not stop crying. I also realized one thing: the suffering of students also mean having endless torment of teachers.
So, every day I was to set lesson plans in hand and energetic election of a true Catholic sisters . There are difficulties that I never expected to be, but also more fun to work from the first type girls. We have the ball, but above all a good laugh, I see in your eyes a sparkling light when they understand the lesson. For me, that spark of hope, is the spark that led to the ten year old girl, who had been lost amid dreams by false prejudices of adults. I find that hard profession and really hard, but was to see the joy on his face clear of happy student is a great spiritual and more.
Almost a month later, they're discharged. Thanks to my mentor each day that you can keep the knowledge in class and gained the points ten fresh from her teacher. For me, that is the pride. To me, that is the result of the strenuous day I tutored children and than there is evidence confirming that: I can be a true teacher in the future.
I'm me, the game that I remember , helped me realize my passion for the profession. You showed me dreams, no matter how difficult, do not give up. Always pursue and nurture their dreams. I chose the profession to pursue, and you?


đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: