Nơi đây thật là hiện đại và phát triển, những chiếc máy và thiết bị th dịch - Nơi đây thật là hiện đại và phát triển, những chiếc máy và thiết bị th Anh làm thế nào để nói

Nơi đây thật là hiện đại và phát tr

Nơi đây thật là hiện đại và phát triển, những chiếc máy và thiết bị thật là tuyệt vời. Đây là những gì mà con người ở thế kỉ 25 có thể tạo dựng được ư? Nó thật khác so với quê hương của tôi. Campuchia là một đất nước vô cùng nghèo nàn về kĩ thuật tân tiến nhưng lại là một nước có những cánh đồng xanh mát dài vô tận cùng với hồ nước trong xanh và với muôn sắc hoa nở rộ. Nơi đây tồn tại rất nhiều ngôi làng nhỏ và trong số đó có một ngôi làng – nơi có vô vàn khoáng sản và động vật quý hiếm, cũng là nơi có những khu rừng chưa bị khai thác bởi con người. Dù vậy, cuộc sống của những người nơi đây lại rất nghèo khổ. Họ luôn làm việc bằng sức lao động của mình. Nhưng mọi người lại rất thân thiện, luôn giúp đỡ lẫn nhau và ngôi làng luôn ngập tràn những tiếng cười hạnh phúc. Ở một nơi đầy tiếng cười như thế, lại có những câu hỏi tại sao với sự thù ghét của một cậu bé và người đó chính là tôi – Sanhang – 12 tuổi. Là con người luôn có những thắc mắc tại sao cực nhọc như vậy mà mọi người có thể cười? Thiên nhiên là cái thá gì mà mọi người lại vì nó mà đánh đổi các thiết bị tiên tiến để rồi bản thân phải nhọc nhằn!? Bởi lẽ đó mà tôi rất ghét và cũng chẳng cần cái thứ gọi là thiên nhiên. Cái tôi cần là những cỗ máy có ích cho nhân loại có thể giúp đất nước trở nên phồn vinh, không phải thứ chỉ đứng ở đó mà chẳng làm gì cả.
Từ ngày tôi được sinh ra, mọi người trong gia đình đã dạy tôi cách trồng cây trái, bảo vệ và thậm chí phải tôn thờ nó. Và tôi cũng đã từng rất yêu rừng, yêu những tiếng chim mỗi sớm mai và tất cả những gì thuộc về thiên nhiên. Cho đến một ngày, có một nhóm người cùng với những chiếc máy trông rất kì lạ đến đòi sang bằng vùng đất này. Nhưng rất hiển nhiên với tư cách là một người dân trong làng, tôi phải cùng với bao người khác phải đứng lên chống lên những điều xấu sắp xảy ra. Và cuộc tranh chấp kéo dài suốt một tháng trời, dù những thứ kì lạ bên chúng hỏng hóc rất nhiều nhưng bên làng tôi cũng không ít người bị thương nghiêm trọng thậm chí là phải hi sinh. Và trong số đó có bố của tôi, ông – dù không còn trẻ nhưng vẫn dốc sức để bảo vệ nên đã di chứng cho đôi chân. Nó đã không còn có thể hoạt động được nữa. Nhưng tôi vẫn còn rất là yêu quý khu rừng cho đến hôm, khi tôi đang dạo chơi dọc ven bờ hồ, tôi đã gặp lại 1 trong những người cố phá làng. Thế là tôi đã quát lên rất lớn :”Hey! You there! Why you and those other guys trying to destroy my village? What do you want from us? Money?” Khi tôi vừa dứt câu người đó quay lại và nói chuyện với tôi tong vẻ mặt vô cùng bỡn cợt:”Money? Đúng là tôi rất cần tiền nhưng ngôi làng nghèo nàn của cậu sao có thể cung cấp đủ cho tôi. Là cậu không biết thôi cậu bé à! Để tôi nói cho cậu nghe một sự thật…” Tôi vừa chạy thật nhanh về nhà vừa nhớ lại những điều của gã đó:“ Thật ra ngôi làng cậu có một kho báu vô cùng to lớn.” Tôi liền hoảng hồn và bất ngờ trước những gì hắn ta đã nói và quá dỗi giận dữ tôi đáp: “Kho báu? Phải chăng anh đã nhầm lẫn với nơi khác!? Làng chúng tôi rất nghèo như anh đã thấy, chúng tôi là những người dân làm việc nông bằng tay chân chỉ để kiếm miếng cơm . Làm sao có thể…” Tôi chưa kịp dứt câu thì hắn ta chen vào “ Cậu thật sự không biết gì ư? Kho báu ở đây chính là những nguồn tài nguyên rừng, thú và khoáng sản đang được bảo vệ bởi các cô cậu đó!” Hắn nhìn tôi một lát rồi nói tiếp:” Không vì sự tôn thờ ấy của các ngươi, các cô cậu đã có thể sống vui tươi hơn. ” Tiếp theo câu của hắn là câu hỏi ngây ngô của một đứa con nít 12 tuổi:”Tại sao chúng tôi lại có thể sống vui hơn khi rừng cây đã bị phá huỷ?” Với nụ cười nham hiểm của người đó hắn hỏi:”Trước khi ta trả lời câu hỏi của ngươi thì ngươi có thể cho ta biết những chiếc máy lúc trước ngươi thấy có lợi hại hay không!?” Tôi liền đáp với một cách rất hứng thú:” Có…Có, nó rất lợi hại. Làm sao máy ngươi lại có thể biến từ một đống sắt vụn thành những thứ mạnh đến thế…” Hắn liền tiếp lời ngây sau đó:” Đúng vậy, ta có thể biến đống sắt vụn thành những thứ như thế, ngươi có muốn biết cách làm?! Đầu tiên là ta sẽ không nhân nhượng trước thiên nhiên. Tiếp đó ta sẽ khai thác nguồn khoáng sảndồi dào ấy để chế tạo những thứ mới mẻ hơn sau đó khu đất trống ấy sẽ trở thành các nhà máy chế tạo lớn . Nhưng còn các ngươi đã làm gì?! Các người đã không những không khai thác để phát triển đất nước hay làng của ngươi mà lại đi bảo vệ nó.” Tới đây tôi dừng ngay những suy nghĩ ấy mà ngối xuống gốc cây gần đó và ngẫm nghĩ lại: “Đúng là tài nguyên của làng thì rất phong phú nhưng chưa có người nào dám khai thác nó cả. À không! Đã có trường hợp đó nhưng nóp đã xảy ra rất lâu về trước- người đó là một anh hàng xóm rất thân với tôi nhưng sau khi anh ấy du học về đã thay đổi hoàn toàn. Lúc nào anh ấy cũng công nghệ, công nghệ.” Nhưng tới tận lúc này tôi đã hiểu vì sao anh lại như thế. Vì nó không chỉ là thú vị mà còn vì muốn thay đổi đất nước, cũng như muốn chính gia đình và mọi người được hạnh phúc hơn. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã đưa ra một ý định sẽ quyết tâm học thật chăm, thật tốt để có thể du học để trở thành kĩ sư chuyên nghiệp và rồi đất nước sẽ được phát triển như bao mọi nước khác, như thế mọi người đươc sống trong sự vô ưu.
Nhưng rồi mọi chuyện không như bản thân mong muốn, khi tôi hỏi ba tôi du học thì ông phản đối vô điều kiện với ý kiến của tôi. Tôi vô cùng bàng hoàng và thất vọng nhưng rồi kì tích xuất hiện đã để cho tôi thấy được nhưng tờ để ghi danh thi lấy học bổng. Thì ra cuộc thi này mỗi năm đều có nhưng chỉ có vài người tham gia, thế nên tôi quyết định sẽ tham dự mặc cho sự phản đối của gia đình. Hằng ngày mỗi sáng tôi thức dậy thường sẽ ra trồng cây quả giúp ba mẹ nhưng nay tôi lại cắm đầu cắm cổ vào học hành và nghiên cứu những vật xung quanh được thiết kế như thế nào. Cứ từng cuốn sách được để trong phòng tôi mặc cho nó có đầy ngập phòng thì tôi vẫn tiếp tục mua. Nhưng rồi tôi đọc được một cuốn sách nó nói về những khối kim loại đang nằm im trong lòng đất, nó đã thôi thúc tôi một ý định điên rồ là đào mảnh đất lên để chắc chắn điều đó. Thế là tối đó tôi lén ba mẹ để ra mảnh đất trong khu rừng, nhưng khi tôi vừa đặt xẻng xuống thì ba tôi phát hiện. Ông chửi tôi, đây là lần đầu tiên ông lớn tiếng với tôi như thế. Sau khi ông chửi tôi, tôi liền hỏi:“Tại sao ba lại chửi con?”. Ba tôi trả lời một cách giận dữ:”Mày có bị điên hay không mà lại đi huỷ cả những đứa con của chính mình?!!!”. Tôi đáp: ”Con ư!? Không…không…tôi không dám nhận bởi nó thật vô dụng, chẳng giúp những người xung quanh được gì!” Vừa dứt câu ba tôi liền lấy cây gậy đánh vào mông tôi thật mạnhvới vẻ mặtđầy giận dữ và nói:”Mày, mày không còn tính người nữa. Cút đi! Mày không còn là người của làng này nữa, đến nơi mày muốn và sau này mày sẽ hối hận!” Lúc ấy ông vừa nói vừa hổn hểnh - bệnh tim của ông lại tái phát, mỗi lần ông bực tức đều lên cơn đau cả. Thấy vậy, tôi liền chạy đến đỡ nhưng ông lại đánh tôi và luôn miệng:” Cút đi! Tao không cần mày giả nhân từ ở đây.” Thế nên tôi quyết định bỏ nhà ra đi, tôi sẽ không quay về cho đến khi tôi thành công…
“Jason! Lại đây nhanh lên! Cuối cùng thằng bé cũng đã tỉnh dậy rồi!”
“Ơ là các người ư? Tôi đang ở đâu thế này?” Tôi như giật bắn dậy khi đang dần mở mắt và nhìn thấy những gương mặt thân thuộc, để rồi nhìn thấy mình đang được băng bó sạch sẽ và nằm trên chiếc giường nhung êm ái bên cạnh ngọn lửa ấm áp bập bùng. Sự săn sóc ấy khiến tôi cảm thấy an tâm phần nào, có thể họ không muốn làm hại tôi, nhưng dù sao thì, họ cũng là những người đã từng có ý định phá làng nên tôi phải cẩn thận. Và rồi tôi gặp người tên Jason, hắn là người đã cứu sống tôi khỏi cái cơn đói rét của thời tiết, cũng đồng thời là người toi6da94 quát ở trong khu rừng. “Là ông đã cứu tôi ? Tại sao lại tốt với tôi như thế?” tôi buộc miệng hỏi. Hắn nhìn tôi và trả lời:” Đúng vậy, là tôi cứu cậu. Và nguyên nhân vì sao tôi cứu cậu vì tôi thích tính cách thẳng thắn, đầy quyết tâm và sự bất chấp tất cả của cậu. Đi với tôi cậu sẽ có thể mở rộng tầm nhìn để mang lại những thành công trong tương lại về cho đất nước này. Nhưng đây là quyết định của cậu, một tuần sau chúng tôi sẽ trở về nước. Thôi nghỉ ngơi đi!” Cả đêm ấy tôi dường như đã mất ngủ chỉ để nghĩ về những câu nói . Một tuần trôi qua nhanh chóng và theo đó là sự quyết định theo những người này về nước của họ - nước Mỹ. Một thành phố với bao con người qua lại đông đúc và sự phát triển của nó đã làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Tại nơi đây tôi đổi tên mình thành Kelven và theo học tại trường cơ khí nổi tiếng, sáng thì tôi đi học, tan học tôi lại đi tìm những công việc làm thêm, đến tối tôi nghiên cứu dần những nhuyên lý hoạt động của mấy móc, ngoài ra tôi luôn tìm trên các trang mạng để xem gia đình có đang tìm kiếm tôi nhưng kết quả hoàn không. Thấm thoát đã sáu năm trôi
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
This place is really modern and developed, and the equipment that was beautiful. This is what the people in the 25-century can built it? It's so different than my hometown. Cambodia is a country of extremely poor in terms of innovative technologies, but it is a country with the never-ending green Plains and lakes in green and blooming hues like. There exist many small villages and among them was a village-where there are plenty of minerals and rare animals, which is also home to the forests have not been exploited by humans. Despite this, the lives of the people it is very poor. They always work by his labour power. But everyone is very friendly, always help each other and the village is steeped in the happy laughter. In a place full of laughter like, back to the question why the hatred of one boy and that person is me – Sanhang – 12 years old. The people there are always wonders why such drudgery that people can laugh? Nature is you that people leave as it was that the advanced equipment that itself is coming under!? By that reason that I hate and not likely to quote-unquote nature. What I need is the powerhouse of interest to mankind can help the country becomes more prosperous, not just stand there that did nothing. Từ ngày tôi được sinh ra, mọi người trong gia đình đã dạy tôi cách trồng cây trái, bảo vệ và thậm chí phải tôn thờ nó. Và tôi cũng đã từng rất yêu rừng, yêu những tiếng chim mỗi sớm mai và tất cả những gì thuộc về thiên nhiên. Cho đến một ngày, có một nhóm người cùng với những chiếc máy trông rất kì lạ đến đòi sang bằng vùng đất này. Nhưng rất hiển nhiên với tư cách là một người dân trong làng, tôi phải cùng với bao người khác phải đứng lên chống lên những điều xấu sắp xảy ra. Và cuộc tranh chấp kéo dài suốt một tháng trời, dù những thứ kì lạ bên chúng hỏng hóc rất nhiều nhưng bên làng tôi cũng không ít người bị thương nghiêm trọng thậm chí là phải hi sinh. Và trong số đó có bố của tôi, ông – dù không còn trẻ nhưng vẫn dốc sức để bảo vệ nên đã di chứng cho đôi chân. Nó đã không còn có thể hoạt động được nữa. Nhưng tôi vẫn còn rất là yêu quý khu rừng cho đến hôm, khi tôi đang dạo chơi dọc ven bờ hồ, tôi đã gặp lại 1 trong những người cố phá làng. Thế là tôi đã quát lên rất lớn :”Hey! You there! Why you and those other guys trying to destroy my village? What do you want from us? Money?” Khi tôi vừa dứt câu người đó quay lại và nói chuyện với tôi tong vẻ mặt vô cùng bỡn cợt:”Money? Đúng là tôi rất cần tiền nhưng ngôi làng nghèo nàn của cậu sao có thể cung cấp đủ cho tôi. Là cậu không biết thôi cậu bé à! Để tôi nói cho cậu nghe một sự thật…” Tôi vừa chạy thật nhanh về nhà vừa nhớ lại những điều của gã đó:“ Thật ra ngôi làng cậu có một kho báu vô cùng to lớn.” Tôi liền hoảng hồn và bất ngờ trước những gì hắn ta đã nói và quá dỗi giận dữ tôi đáp: “Kho báu? Phải chăng anh đã nhầm lẫn với nơi khác!? Làng chúng tôi rất nghèo như anh đã thấy, chúng tôi là những người dân làm việc nông bằng tay chân chỉ để kiếm miếng cơm . Làm sao có thể…” Tôi chưa kịp dứt câu thì hắn ta chen vào “ Cậu thật sự không biết gì ư? Kho báu ở đây chính là những nguồn tài nguyên rừng, thú và khoáng sản đang được bảo vệ bởi các cô cậu đó!” Hắn nhìn tôi một lát rồi nói tiếp:” Không vì sự tôn thờ ấy của các ngươi, các cô cậu đã có thể sống vui tươi hơn. ” Tiếp theo câu của hắn là câu hỏi ngây ngô của một đứa con nít 12 tuổi:”Tại sao chúng tôi lại có thể sống vui hơn khi rừng cây đã bị phá huỷ?” Với nụ cười nham hiểm của người đó hắn hỏi:”Trước khi ta trả lời câu hỏi của ngươi thì ngươi có thể cho ta biết những chiếc máy lúc trước ngươi thấy có lợi hại hay không!?” Tôi liền đáp với một cách rất hứng thú:” Có…Có, nó rất lợi hại. Làm sao máy ngươi lại có thể biến từ một đống sắt vụn thành những thứ mạnh đến thế…” Hắn liền tiếp lời ngây sau đó:” Đúng vậy, ta có thể biến đống sắt vụn thành những thứ như thế, ngươi có muốn biết cách làm?! Đầu tiên là ta sẽ không nhân nhượng trước thiên nhiên. Tiếp đó ta sẽ khai thác nguồn khoáng sảndồi dào ấy để chế tạo những thứ mới mẻ hơn sau đó khu đất trống ấy sẽ trở thành các nhà máy chế tạo lớn . Nhưng còn các ngươi đã làm gì?! Các người đã không những không khai thác để phát triển đất nước hay làng của ngươi mà lại đi bảo vệ nó.” Tới đây tôi dừng ngay những suy nghĩ ấy mà ngối xuống gốc cây gần đó và ngẫm nghĩ lại: “Đúng là tài nguyên của làng thì rất phong phú nhưng chưa có người nào dám khai thác nó cả. À không! Đã có trường hợp đó nhưng nóp đã xảy ra rất lâu về trước- người đó là một anh hàng xóm rất thân với tôi nhưng sau khi anh ấy du học về đã thay đổi hoàn toàn. Lúc nào anh ấy cũng công nghệ, công nghệ.” Nhưng tới tận lúc này tôi đã hiểu vì sao anh lại như thế. Vì nó không chỉ là thú vị mà còn vì muốn thay đổi đất nước, cũng như muốn chính gia đình và mọi người được hạnh phúc hơn. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã đưa ra một ý định sẽ quyết tâm học thật chăm, thật tốt để có thể du học để trở thành kĩ sư chuyên nghiệp và rồi đất nước sẽ được phát triển như bao mọi nước khác, như thế mọi người đươc sống trong sự vô ưu.Nhưng rồi mọi chuyện không như bản thân mong muốn, khi tôi hỏi ba tôi du học thì ông phản đối vô điều kiện với ý kiến của tôi. Tôi vô cùng bàng hoàng và thất vọng nhưng rồi kì tích xuất hiện đã để cho tôi thấy được nhưng tờ để ghi danh thi lấy học bổng. Thì ra cuộc thi này mỗi năm đều có nhưng chỉ có vài người tham gia, thế nên tôi quyết định sẽ tham dự mặc cho sự phản đối của gia đình. Hằng ngày mỗi sáng tôi thức dậy thường sẽ ra trồng cây quả giúp ba mẹ nhưng nay tôi lại cắm đầu cắm cổ vào học hành và nghiên cứu những vật xung quanh được thiết kế như thế nào. Cứ từng cuốn sách được để trong phòng tôi mặc cho nó có đầy ngập phòng thì tôi vẫn tiếp tục mua. Nhưng rồi tôi đọc được một cuốn sách nó nói về những khối kim loại đang nằm im trong lòng đất, nó đã thôi thúc tôi một ý định điên rồ là đào mảnh đất lên để chắc chắn điều đó. Thế là tối đó tôi lén ba mẹ để ra mảnh đất trong khu rừng, nhưng khi tôi vừa đặt xẻng xuống thì ba tôi phát hiện. Ông chửi tôi, đây là lần đầu tiên ông lớn tiếng với tôi như thế. Sau khi ông chửi tôi, tôi liền hỏi:“Tại sao ba lại chửi con?”. Ba tôi trả lời một cách giận dữ:”Mày có bị điên hay không mà lại đi huỷ cả những đứa con của chính mình?!!!”. Tôi đáp: ”Con ư!? Không…không…tôi không dám nhận bởi nó thật vô dụng, chẳng giúp những người xung quanh được gì!” Vừa dứt câu ba tôi liền lấy cây gậy đánh vào mông tôi thật mạnhvới vẻ mặtđầy giận dữ và nói:”Mày, mày không còn tính người nữa. Cút đi! Mày không còn là người của làng này nữa, đến nơi mày muốn và sau này mày sẽ hối hận!” Lúc ấy ông vừa nói vừa hổn hểnh - bệnh tim của ông lại tái phát, mỗi lần ông bực tức đều lên cơn đau cả. Thấy vậy, tôi liền chạy đến đỡ nhưng ông lại đánh tôi và luôn miệng:” Cút đi! Tao không cần mày giả nhân từ ở đây.” Thế nên tôi quyết định bỏ nhà ra đi, tôi sẽ không quay về cho đến khi tôi thành công…“Jason! Lại đây nhanh lên! Cuối cùng thằng bé cũng đã tỉnh dậy rồi!”
“Ơ là các người ư? Tôi đang ở đâu thế này?” Tôi như giật bắn dậy khi đang dần mở mắt và nhìn thấy những gương mặt thân thuộc, để rồi nhìn thấy mình đang được băng bó sạch sẽ và nằm trên chiếc giường nhung êm ái bên cạnh ngọn lửa ấm áp bập bùng. Sự săn sóc ấy khiến tôi cảm thấy an tâm phần nào, có thể họ không muốn làm hại tôi, nhưng dù sao thì, họ cũng là những người đã từng có ý định phá làng nên tôi phải cẩn thận. Và rồi tôi gặp người tên Jason, hắn là người đã cứu sống tôi khỏi cái cơn đói rét của thời tiết, cũng đồng thời là người toi6da94 quát ở trong khu rừng. “Là ông đã cứu tôi ? Tại sao lại tốt với tôi như thế?” tôi buộc miệng hỏi. Hắn nhìn tôi và trả lời:” Đúng vậy, là tôi cứu cậu. Và nguyên nhân vì sao tôi cứu cậu vì tôi thích tính cách thẳng thắn, đầy quyết tâm và sự bất chấp tất cả của cậu. Đi với tôi cậu sẽ có thể mở rộng tầm nhìn để mang lại những thành công trong tương lại về cho đất nước này. Nhưng đây là quyết định của cậu, một tuần sau chúng tôi sẽ trở về nước. Thôi nghỉ ngơi đi!” Cả đêm ấy tôi dường như đã mất ngủ chỉ để nghĩ về những câu nói . Một tuần trôi qua nhanh chóng và theo đó là sự quyết định theo những người này về nước của họ - nước Mỹ. Một thành phố với bao con người qua lại đông đúc và sự phát triển của nó đã làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Tại nơi đây tôi đổi tên mình thành Kelven và theo học tại trường cơ khí nổi tiếng, sáng thì tôi đi học, tan học tôi lại đi tìm những công việc làm thêm, đến tối tôi nghiên cứu dần những nhuyên lý hoạt động của mấy móc, ngoài ra tôi luôn tìm trên các trang mạng để xem gia đình có đang tìm kiếm tôi nhưng kết quả hoàn không. Thấm thoát đã sáu năm trôi
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
It is very modern and developed, machines and equipment is wonderful. This is what people in the 25th century could build it? It was so different from my hometown. Cambodia is an extremely poor country technically advanced but there is a green field with endless lakes and the colorful flowers blooming. It exists in many small villages and among them there is a village - where there are plenty of minerals and rare animals, as well as where forests have not been exploited by humans. However, the lives of the people here are very poor. They always work with their labor. But people are very friendly, always helping each other and the village are filled with happy laughter. In a place so full of laughter, there are questions why the hatred of a boy and that person is me - Sanhang - 12 years old. As humans have always wondered why so hard that people can laugh? Nature is something that people do Mar because it's the trade-off devices and advanced to yourself to hard !? Because I hated it and did not need the so-called natural. What I need is to do nothing useful for humanity could help the country become prosperous, not something that just stand there doing nothing.
From the day I was born, everyone in the family has taught me fruit tree planting, protection and even to worship it. And I've loved the forest, love the birds every morning and all things of nature. Until one day, a group of people with the machine looks very strange to claim in this land. But very evident as a villager, I have with other people must stand up to bad things are about to happen. And the conflict lasted a month, though strange things inside them so much damage but the little village I was not seriously injured or even to sacrifice. And among them my father, he was - though not young, but still devoted to protecting sequelae should have legs. It was no longer able to work again. But I am still very fond woods until today, when I'm walking along the lake shore, I met one of the people trying to break the village. So I shouted very loud: "Hey! You there! Why you and other guys những thử destroy my village? What do you want from us? Money? "As soon as I stopped the people that come back and talk to me face tong extremely jokingly:" Money? It is true that I needed the money, but his poor village so could provide enough for me. As a boy he did not know the game alone! Let me tell you a true listening ... "I quickly ran home just remembered something from that guy:" Actually the village he has a tremendous treasure. "I immediately startled and surprised by what he had said and died anger I said, "Treasure? Did you confused with another place !? Our village is very poor as you can see, we are the people working farm with arms and legs just to make pieces of rice. How can you ... "I could not finish the sentence he interrupted," You really do not know it? The treasure here is the forest resources, animals and minerals are protected by the boys and girls that! "He looked at me for a moment and then said," Do not worship him because of you, boys and girls was able to live more joyful. "Following his sentence is a question of a naive 12-year-old kid," Why we can live happier when the trees have been destroyed? "With a sinister smile of people that he asked: "Before I answer your question, then you can let us know the machine before you see dangerous or not !?" I responded with a very interesting way: "Yes ... Yes, it's very good harm. How could you turn the machine from a scrap heap of things this good ... "He then immediately continued blankly:" Yes, we can turn the scrap heap of things like that, you want to know how do ?! First, we will not tolerate the nature. Then we will exploit the rich mineral sandoi was to make things more refreshing then vacant land that would become the largest manufacturing plant. But you did what ?! These people were not only exploited for the development of the country or village where you went protect it. "At this point I stop thinking that he sat down nearby trees and reflect upon:" It is true that financial the former village is very rich but no person dared to exploit it. Oh no! But there have been cases filed has happened so long before-he was a neighbor very close to me, but after he was studying the turnaround. Invariably he is technology, technology. "But until now I understand why he did so. Because it is not only interesting but also because he wanted to change the country, as well as the family wants and everyone is happier. After some thought, I came up with a determined intention to study hard, it's good to be able to study to become a professional engineer and then the country will be developed just like any other country, such people live in the countless advantages.
But things are not as desirable myself, when I asked my father to study, he unconditionally opposed to my opinion. I am deeply shocked and disappointed but then miracle has appeared to be but I find sheets to enroll scholarship exam. Turns out this contest each year are but only a few people involved, so I decided to attend despite the objections of her family. Every day I wake up every morning will often help parents fruit trees but now I plugged the plug neck and research on learning objects designed around how. Every step is to book a room in my overflowing even have room for it, I will continue to buy. But then I read a book it says on the metal blocks are lying dormant in the ground, it has motivated me a crazy schemes are digging up land to make sure of that. So that night I sneak parents to the ground in the woods, but as soon as I put the shovel down, then I discovered three. He insulted me, this is the first time he shouted to me like that. After he insulted me, I asked: "Why three to scold me?". My father replied angrily: "You have to be crazy or not to go destroy all the children of their own? !!!". I replied: "I u !? No ... no ... I do not claim because it was useless, not help those around you anything! "Just finish my sentence he took three sticks in my butt looks really manhvoi matday angry and said:" You, you not count people. Go away! You no longer are people of this village again, to where you want and then you will regret! "Then he said, huffing shape - his heart disease relapse, every time he resented them to attack the . Seeing this, I ran to help, but he hit me and kept saying, "Go away! I assume you do not need people from here. "So I decided to run away, I will not go back until I succeed ...
"Jason! Come quick! Finally the boy had woke up already! "
"Eh is the person it? Where am I like this? "I jumped up as if being slowly opened his eyes and saw the familiar face, only to see her being clean bandages and lying on the bed beside velvet smooth flame warm flickering. The care that makes me feel somewhat relieved, maybe they do not want to hurt me, but anyway, they were once intended to break the village so I have to be careful. And then I met Jason, he was the one who rescued me from the hunger and cold weather, is also the general toi6da94 in the woods. "As he did save me? Why is it so good to me? "I had asked her mouth. He looked at me and replied: "Yes, I saved him. And the reason why I saved you because I love candid personality, full of determination and despite all of you. Come with me you will be able to expand the vision to bring about the successful future of this country. But this is his decision, a week after we returned home. Well rest! "The night that I seemed to lose sleep just to think about the words. A week went by quickly and thus the decision according to these people about their country - the United States. A city with many people through the crowded and the development of it did I not surprised. In this place I changed his name Kelven and studied at the famous mechanic, I am going to school, back to school I went looking for more work, I studied up gradually to the operation of several purée hook, plus I always look on the website to see families looking for me, but the results are not complete. Fleet was six years away
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: