Hôm đó là một ngày thật buồn ,con không muốn ngày hôm đó bắt đầu . Con đến trường , cả lớp đang bàn tán xôn xao vì biết cô chuyển trường . Con biết , con đã biết chuyện đó hơn một tuần nay . Con bình thản . Cô không phải là giáo viên chủ nhiệm , cô là cô hiệu trưởng đáng kính của chúng con . Tình cảm và quan hệ giữa cô và chúng con không đặc biệt xuất sắc cô rất nghiêm khắc nhất là đối với những lớp chọn . Chúng con không được tiếp xúc với cô nhiều như là với cô giáo chủ nhiệm , chúng con chỉ biết cô là một người tất bật với các công tác của trường . Con cũng chỉ cho rằng việc chuyển trường của các giáo viên là hết sức bình thường , không dạy trường này thì dạy trường khác có gì đâu mà quan trọng , nhưng có lẽ con không nghĩ mình sẽ thấy thế nào khi cô không còn ở lại mái trường này nữa. Giờ chào cờ hôm ấy sao mà buồn đến thế . Cô lặng lẽ mỉm cười . Cô chậm rãi nói với toàn trường rằng cô chuyển trường . Cô nói đó là buổi sinh hoạt dưới cờ cuối cùng mà cô ở đây và chỉ một tuần nữa thôi cũng giờ này , cô sẽ ở dưới một lá cờ khác , đứng ở một sân trường khác , trò chuyện cùng những học sinh khác . Giọng cô nhỏ , nhỏ dần , con ngước lên . Cô đang khóc . Rồi giọt nước mắt rơi trên tay con . Con đã khóc . Con nghĩ tới hình ảnh cô không ở đây mà ở một mái trường khác . Con nghĩ tới bóng dáng bé nhỏ của cô đi khắp sân trường ở một nơi nào đó . Con nhớ cái vỗ vai , lời động viên trầm ấm của cô trong một buổi mưa mà hai cô trò cùng đi dưới một tán ô . Con nhớ hộp thư mà cô mới lập để cho những cô , cậu nhóc nào đó để giải bày tâm sự . Cô rất hiểu chúng con . Con cũng muốn một lần gửi thư cho cô nhưng không được nữa rồi . Cô ngưng khóc , cô nói rằng chúng con hãy đợi đến thứ Sáu . Cô sẽ gửi đến cho mỗi đứa một món quà tinh thần , đó là một món quà cuối cùng mà cô dành cho bọn con . Con chờ , cả lớp chờ đợi đến hôm đó . Ai cũng có một tâm trạng riêng khó nói Thứ Sáu một phong thư được gửi đến lớp . Cả lớp thấp thỏm hồi hộp . Là một bài thơ . Từng vần thơ nhẹ nhàng chứa đựng những tình cảm sâu sắc của cô dành cho chúng tôi . Trong lớp đã có những giọt nước mắt rơi . Chúng con rất nhớ cô .20/10, mấy đứa tụi con rủ nhau đạp xe lên trường mới của cô hơi xa , đạp hụt cả hơi . Phòng làm việc của cô nhỏ hơn ở trường ta , ngôi trường này cũng nhỏ cũng không đẹp bằng trường mình nữa . Cô mặc chiếc áo dài quen thuộc . Cô nở nụ cười thật tươi chào đón chúng con . Chúng con một bó hoa thật đẹp và một hộp quà . Cô rủ mấy đứa chụp ảnh cùng cô . Tụi con cười tươi hết mức . Con được đứng cùng cô , cảm giác vinh hạnh hơn mấy nhỏ bạn chút xíu . Cô tâm sự cô vẫn chưa thể quen trường mới và chưa thể quên được trường cũ Ở đây giáo viên rất thân thiện nhưng cô vẫn nhớ tới những trận cười vui vẻ ở văn phòng giáo viên. Cô vẫn không thể quên được học sinh trường mình , từ người giỏi nhất đến đứa quậy nhất cô coi như con ruột của mình . Cô khóc . Cô khẽ dựa vào vai con . Con thấy mình khó mà kìm được nước mắt . Mấy đứa bạn con cũng khóc . Trước khi về , con nán lại , ngập ngừng khẽ hỏi :" Cô ơi ,em ôm cô một cái nhé !" . Cô mỉm cười ôm lấy em . Cô ôm từng đứa một vỗ vai hoặc vuốt tóc rồi chúc mấy đứa thật thành công. Tạm biệt cô ra về , trong lòng con thấy sao mà thương cô quá .Tối đó , cô đăng một startus với tựa đề " những vị khách quý bất ngờ của tôi " kèm theo ảnh mấy đứa bọn con chụp cùng cô . Ảnh không được gọi là sắc nét nhưng con lại thích nó vô cùng . Con thấy rất nhớ cô , con nhận ra tình cảm của mình - lớp con - hay tất cả học sinh trong trường dành cho cô rất sâu sắc mặc dù cử chỉ , hành động hoặc những khi được trò chuyện với cô là rất ít . Chúng con rất muốn nói cho cô nghe một điều rằng .
Chúng con yêu cô rất nhiều ! The second mom !
đang được dịch, vui lòng đợi..