On May 9, 1997, the day I left home to go to enter Beijing University, Faculty of mathematics. Kitchen smoke long tops take off up from on top of the old farmer's House my family. The mother of my hobble legs are cooked pasta for me, the flour has been thanks to my mother in chicken eggs for neighbors, mother injured foot because some day ago, so little money for me admission, parents pushing a truck full of vegetables from the countryside out of town, on the road from being derailed.Carry the bowl of noodles, I was crying. I let go of the wand on your knees straightening massage seat, ground bulging swelling to more than the mother's dumplings, tears hit the ground ... My home in Tianjin, the village of Great Friendship, Wuqing district, I have a good mother for the worldly name is Stacie. The House I am extremely poor.When I was born, her grandmother fell sick right on the bed, I was four years old, his grandfather sick narrow trachea and busts of real satisfied, the large debt over the year. When seven years old, I was going to school, the tuition fee loan is the mother of another. I often go pick up the pieces of a pencil friends throw away, taking the strapping it up a stick and then write next, or using a rubberband cleared the bench play exercises has written, then rewrite it.To me, the mother also has a couple of DIME borrowers at neighbors to buy SOAP and pencil for me. But there are also fun, when the mother is when any small test or exam grew, I always head, payment is usually 100/100. Under the encouragement of his mother, the more I learn the more widely seen. I really don't understand what there life beyond than learning.Yet grade one school I was fluent in addition, subtraction, multiplication, Division and fractions, number percent; When the primary school I have learned to master Math, Physics, chemistry of high school. When up, the city of Tianjin held physical exams of high school, I was the only rural kids of all five suburban districts of Tianjin was the prize, one of the three people do head. In June of that year, I was straight to the No. 1 high school of Tianjin, I'm happy running like flying home.Would doubt, when I reported the good news for all parents face, containing all the suffering; her grandmother has just died, his grandfather half year are close by, the death I was indebted to the more than ten thousand Yuan. I quietly returned to school, tears as rain during the day. To the dark, I heard outside the home have noise. So my mom was going to pimp my asses of the House goes on sale, I go to school, but I won't. DIN do his grandfather heard, he is very ill, he was upset at the left. After the burial ceremony, my house has added several thousand Yuan of money owed.I no longer dare to mention in school anymore, I take off the "admission Certificate" thoroughly into the pillow, my fellow working out daily with her mother. After two minutes, and three at the same time I discovered: donkey baby disappeared. Three iron on, I asked my mother:-You sold my donkey? She was nervous? After this what the food coloring, drag Ms. propelled car, she mated? She sold the trick a two hundred silver material for it learned a semester or two semesters?That day my mother crying, my mother used a very aggressive very intense voice to scream at the three I's:-Their children demanded to go to school, then what's wrong? It was the number 1 school up examination of the city it is the only child of this district, I can't let money map of missed it bad. I'll push back, using your hand, let it go.Take six hundred currencies just sold mother cheated, I really just want to kneel down before stamping. I've love to learn, but also to study, then the parents will how much suffering, how much more brush bươn hard?That autumn, I returned home to get cold, to see three coat I like gold wax, skinny leather wrapped the bones are lying on the bed. My mom even said: "nothing is coming out, and then,". Who's next, I see the shell of the potion, then found smoking prevents cancer cells grow. I dragged my mom out of the House, crying about how mom asked, her mother said, after I go to school, the three began to go beyond the increasingly heavy, blood up.Parents borrow six thousand Yuan put three up Tianjin, Beijing going around, finally identified as colon bowel polyps need u, the doctor asked the three to folding surgery. My mother prepared to borrow money, but not for three. He said, their friends and customers loans across lenders that do not just turn charged then who else wants for their loans.Hàng xóm kể với tôi, mẹ dùng một phương pháp nguyên thủy và bi tráng nhất để gặt lúa mạch. Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt, mẹ cũng không có tiền thuê người giúp, bèn gặt dần, lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà, tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to… Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm, mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối quỳ còn chảy máu, đi đường cứ cà nhắc… Không đợi hàng xóm kể hết, tôi chạy như bay về nhà, khóc to gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, con không thể đi học nữa đâu…".Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ 60 đến 80 tệ, thật thảm hại nếu so với những người bạn học khác mỗi tháng có 200-240 tệ. Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng, có lúc dành dụm không đủ đã phải giật tạm vài đôi chục. Mà cha tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn, nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa. Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì tôm với giá bán buôn.Rồi mỗi cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài những gói mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ ra một xưởng in ngoài thị trấn cách nhà 6km để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. (Cắt tóc nam rẻ nhất Thiên Tân cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn).Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa. Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra, chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (alkali - chất kiềm, dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước soda) là xong. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ, làm con của người mẹ như thế tôi rất tự hào.Hồi mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi ù cạc. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, ai ngờ mẹ chỉ cười bảo: "Mẹ chỉ biết con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa".Tôi hơi bị nói lắp, có người bảo, học tiếng Anh đầu tiên cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường kiếm một hòn sỏi ngậm vào miệng mình, rồi gắng đọc tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi tôi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng để kiên trì. Nửa năm trôi qua, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn đi, lưỡi tôi cũng đã nhẵn, tôi đã thành người giỏi tiếng Anh thứ 3 của lớp. Tôi vô cùng cảm ơn mẹ, lời mẹ khích lệ tôi vượt qua khó khăn lớn trong học tập.Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học, tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic toàn Trung quốc môn Vật lý. "Đoạt lấy chiếc Cup giải Nhất toàn Trung quốc tặng mẹ, rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới", tôi không ngăn được nỗi khao khát trong lòng, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi. Kết quả, tôi chỉ được giải Nhì, tôi nằm vật ra giường, không ăn không uống. Dù tôi là người đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân đi thi, nhưng nếu tính cả những khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng!
Tôi về trường, các thầy ngồi phân tích nguyên nhân thất bại cho tôi thấy: tôi những muốn phát triển toàn diện cả Toán, Lý, Hóa, những mục tiêu của tôi quá nhiều nên sức lực tinh thần tôi phải phân tán rộng.
Nếu giờ tôi chỉ chọn một mục tiêu trước mắt là kỳ thi Toán, nhất định tôi thắng. Tháng 1 năm 1997, tôi cuối cùng đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia, cả mười kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế. Nộp xong phí báo danh, tôi gói những sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ lại, chuẩn bị lên đường. Giáo viên chủ nhiệm và thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo thả
đang được dịch, vui lòng đợi..