Ngày 5/9/1997, là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh dịch - Ngày 5/9/1997, là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh Anh làm thế nào để nói

Ngày 5/9/1997, là ngày tôi rời gia

Ngày 5/9/1997, là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh, khoa Toán. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ chân tập tễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi, những bột mì này có được nhờ mẹ đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm, chân mẹ bị thương vì mấy hôm trước, để thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn, trên đường bị trật chân.
Bưng bát mì, tôi đã khóc. Tôi buông đũa quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao của mẹ, nước mắt rơi xuống đất… Nhà tôi ở Thiên Tân, làng Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh, tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý Diệm Hà. Nhà tôi vô cùng nghèo khó.
Khi tôi ra đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi, tôi bốn tuổi, ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại, những món nợ trong nhà lớn dần theo năm. Khi bảy tuổi, tôi được đi học, học phí là mẹ vay người khác. Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì bạn bè vứt đi, dùng dây buộc nó lên một cái que rồi viết tiếp, hoặc dùng một cái dây chun xóa sạch những cuốn vở bài tập đã viết, rồi viết lại lên đó.
Mẹ thương tôi đến mức, cũng có lúc đi vay vài hào của hàng xóm để mua vở và bút chì cho tôi. Nhưng cũng có những khi mẹ vui vẻ, là khi bất kể bài kiểm tra nhỏ hay kỳ thi lớn, tôi luôn đứng đầu, toán thường được 100/100 điểm. Dưới sự khích lệ của mẹ, tôi càng học càng thấy ham thích. Tôi thực sự không hiểu trên đời còn có gì vui sướng hơn được học hành.
Chưa đi học lớp một tôi đã thông thạo cộng, trừ, nhân, chia và phân số, số phần trăm; khi học tiểu học tôi đã tự học để nắm vững Toán, Lý, Hóa của bậc trung học phổ thông. Khi lên trung học, thành phố Thiên Tân tổ chức kỳ thi vật lý của bậc trung học, tôi là đứa học trò nông thôn duy nhất của cả năm huyện ngoại thành Thiên Tân được giải, một trong ba người đỗ đầu. Tháng 6 năm đó, tôi được đặc cách vào thẳng trường Trung học số 1 danh tiếng của Thiên Tân, tôi vui sướng chạy như bay về nhà.
Nào ngờ, khi tôi báo tin vui cho cả nhà, mặt bố mẹ chất chứa toàn những đau khổ; bà nội vừa mất nửa năm, ông nội đang gần kề cái chết, nhà tôi đã mắc nợ tới hơn mười nghìn Nhân dân tệ rồi. Tôi lặng lẽ quay về bàn học, nước mắt như mưa suốt một ngày. Đến tối, tôi nghe thấy ở ngoài nhà có tiếng ồn ào. Thì ra mẹ tôi đang định dắt con lừa con của nhà đi bán, cho tôi đi học, nhưng ba tôi không chịu. Tiếng ồn ào làm ông nội nghe thấy, ông đang bệnh nặng, trong lúc buồn bã ông đã lìa đời. Sau lễ an táng ông nội, nhà tôi lại mắc thêm vài nghìn tệ tiền nợ nữa.
Tôi không còn dám nhắc đến việc đi học nữa, tôi cất "Giấy báo nhập học" thật kỹ vào vỏ gối, hàng ngày tôi ra đồng làm việc cùng mẹ. Sau hai hôm, tôi và ba tôi cùng lúc phát hiện ra: con lừa con biến mất rồi. Ba tôi sắt mặt lại, hỏi mẹ tôi:
- Bà bán con lừa con rồi à? Bà bị thần kinh à? Sau này lấy gì kéo, lương thực hoa màu bà đẩy xe tay nhé, bà tự cõng nhé? Bà bán lừa một hai trăm bạc liệu cho nó học được một học kỳ hay là hai học kỳ?
Hôm đó mẹ tôi khóc, mẹ tôi dùng một giọng rất dữ dội rất hung dữ để gào lại ba tôi:
- Con cái mình đòi đi học thì có gì sai? Nó thi lên được trường số 1 của thành phố nó là đứa duy nhất của cả huyện này đấy, tôi không thể để cho tiền đồ của nó bị lỡ dở được. Tôi sẽ dùng tay đẩy, dùng lưng vác, để cho nó đi học…
Cầm sáu trăm tệ mẹ vừa bán lừa, tôi thật sự chỉ muốn quỳ xuống dập đầu trước mẹ. Tôi đã thích được học quá rồi, mà còn học tiếp, thì mẹ sẽ khổ sở bao nhiêu, vất vả bươn chải thêm bao nhiêu?
Mùa thu năm đó tôi quay về nhà lấy áo lạnh, thấy mặt ba tôi vàng như sáp, gầy da bọc xương đang nằm trên giường sưởi. Mẹ bình thản bảo: "Có gì đâu, bị cảm, sắp khỏi rồi". Ai ngờ, hôm sau tôi xem vỏ lọ thuốc của ba, thì thấy đó là thuốc ngăn ngừa tế bào ung thư phát triển. Tôi kéo mẹ ra ngoài nhà, khóc hỏi mẹ mọi chuyện là thế nào, mẹ bảo, từ sau khi tôi đi học, ba bắt đầu đi ngoài ra máu, ngày càng nặng lên.
Mẹ vay sáu nghìn tệ đưa ba lên Thiên Tân, Bắc Kinh đi khắp nơi, cuối cùng xác định là u nhu ruột bowel polyps, bác sĩ yêu cầu ba phải mổ gấp. Mẹ chuẩn bị đi vay tiền tiếp, nhưng ba kiên quyết không cho. Ông nói, bạn bè họ hàng đã vay khắp lượt rồi, chỉ vay mà không trả thì còn ai muốn cho mình vay nữa!
Hàng xóm kể với tôi, mẹ dùng một phương pháp nguyên thủy và bi tráng nhất để gặt lúa mạch. Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt, mẹ cũng không có tiền thuê người giúp, bèn gặt dần, lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà, tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to… Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm, mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối quỳ còn chảy máu, đi đường cứ cà nhắc… Không đợi hàng xóm kể hết, tôi chạy như bay về nhà, khóc to gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, con không thể đi học nữa đâu…".
Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ 60 đến 80 tệ, thật thảm hại nếu so với những người bạn học khác mỗi tháng có 200-240 tệ. Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng, có lúc dành dụm không đủ đã phải giật tạm vài đôi chục. Mà cha tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn, nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa. Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì tôm với giá bán buôn.
Rồi mỗi cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài những gói mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ ra một xưởng in ngoài thị trấn cách nhà 6km để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. (Cắt tóc nam rẻ nhất Thiên Tân cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn).
Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa. Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra, chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (alkali - chất kiềm, dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước soda) là xong. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ, làm con của người mẹ như thế tôi rất tự hào.
Hồi mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi ù cạc. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, ai ngờ mẹ chỉ cười bảo: "Mẹ chỉ biết con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa".
Tôi hơi bị nói lắp, có người bảo, học tiếng Anh đầu tiên cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường kiếm một hòn sỏi ngậm vào miệng mình, rồi gắng đọc tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi tôi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng để kiên trì. Nửa năm trôi qua, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn đi, lưỡi tôi cũng đã nhẵn, tôi đã thành người giỏi tiếng Anh thứ 3 của lớp. Tôi vô cùng cảm ơn mẹ, lời mẹ khích lệ tôi vượt qua khó khăn lớn trong học tập.
Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học, tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic toàn Trung quốc môn Vật lý. "Đoạt lấy chiếc Cup giải Nhất toàn Trung quốc tặng mẹ, rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới", tôi không ngăn được nỗi khao khát trong lòng, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi. Kết quả, tôi chỉ được giải Nhì, tôi nằm vật ra giường, không ăn không uống. Dù tôi là người đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân đi thi, nhưng nếu tính cả những khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng!
Tôi về trường, các thầy ngồi phân tích nguyên nhân thất bại cho tôi thấy: tôi những muốn phát triển toàn diện cả Toán, Lý, Hóa, những mục tiêu của tôi quá nhiều nên sức lực tinh thần tôi phải phân tán rộng.
Nếu giờ tôi chỉ chọn một mục tiêu trước mắt là kỳ thi Toán, nhất định tôi thắng. Tháng 1 năm 1997, tôi cuối cùng đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia, cả mười kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế. Nộp xong phí báo danh, tôi gói những sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ lại, chuẩn bị lên đường. Giáo viên chủ nhiệm và thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo thả
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
On May 9, 1997, the day I left home to go to enter Beijing University, Faculty of mathematics. Kitchen smoke long tops take off up from on top of the old farmer's House my family. The mother of my hobble legs are cooked pasta for me, the flour has been thanks to my mother in chicken eggs for neighbors, mother injured foot because some day ago, so little money for me admission, parents pushing a truck full of vegetables from the countryside out of town, on the road from being derailed.Carry the bowl of noodles, I was crying. I let go of the wand on your knees straightening massage seat, ground bulging swelling to more than the mother's dumplings, tears hit the ground ... My home in Tianjin, the village of Great Friendship, Wuqing district, I have a good mother for the worldly name is Stacie. The House I am extremely poor.When I was born, her grandmother fell sick right on the bed, I was four years old, his grandfather sick narrow trachea and busts of real satisfied, the large debt over the year. When seven years old, I was going to school, the tuition fee loan is the mother of another. I often go pick up the pieces of a pencil friends throw away, taking the strapping it up a stick and then write next, or using a rubberband cleared the bench play exercises has written, then rewrite it.To me, the mother also has a couple of DIME borrowers at neighbors to buy SOAP and pencil for me. But there are also fun, when the mother is when any small test or exam grew, I always head, payment is usually 100/100. Under the encouragement of his mother, the more I learn the more widely seen. I really don't understand what there life beyond than learning.Yet grade one school I was fluent in addition, subtraction, multiplication, Division and fractions, number percent; When the primary school I have learned to master Math, Physics, chemistry of high school. When up, the city of Tianjin held physical exams of high school, I was the only rural kids of all five suburban districts of Tianjin was the prize, one of the three people do head. In June of that year, I was straight to the No. 1 high school of Tianjin, I'm happy running like flying home.Would doubt, when I reported the good news for all parents face, containing all the suffering; her grandmother has just died, his grandfather half year are close by, the death I was indebted to the more than ten thousand Yuan. I quietly returned to school, tears as rain during the day. To the dark, I heard outside the home have noise. So my mom was going to pimp my asses of the House goes on sale, I go to school, but I won't. DIN do his grandfather heard, he is very ill, he was upset at the left. After the burial ceremony, my house has added several thousand Yuan of money owed.I no longer dare to mention in school anymore, I take off the "admission Certificate" thoroughly into the pillow, my fellow working out daily with her mother. After two minutes, and three at the same time I discovered: donkey baby disappeared. Three iron on, I asked my mother:-You sold my donkey? She was nervous? After this what the food coloring, drag Ms. propelled car, she mated? She sold the trick a two hundred silver material for it learned a semester or two semesters?That day my mother crying, my mother used a very aggressive very intense voice to scream at the three I's:-Their children demanded to go to school, then what's wrong? It was the number 1 school up examination of the city it is the only child of this district, I can't let money map of missed it bad. I'll push back, using your hand, let it go.Take six hundred currencies just sold mother cheated, I really just want to kneel down before stamping. I've love to learn, but also to study, then the parents will how much suffering, how much more brush bươn hard?That autumn, I returned home to get cold, to see three coat I like gold wax, skinny leather wrapped the bones are lying on the bed. My mom even said: "nothing is coming out, and then,". Who's next, I see the shell of the potion, then found smoking prevents cancer cells grow. I dragged my mom out of the House, crying about how mom asked, her mother said, after I go to school, the three began to go beyond the increasingly heavy, blood up.Parents borrow six thousand Yuan put three up Tianjin, Beijing going around, finally identified as colon bowel polyps need u, the doctor asked the three to folding surgery. My mother prepared to borrow money, but not for three. He said, their friends and customers loans across lenders that do not just turn charged then who else wants for their loans.Hàng xóm kể với tôi, mẹ dùng một phương pháp nguyên thủy và bi tráng nhất để gặt lúa mạch. Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt, mẹ cũng không có tiền thuê người giúp, bèn gặt dần, lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà, tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to… Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm, mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối quỳ còn chảy máu, đi đường cứ cà nhắc… Không đợi hàng xóm kể hết, tôi chạy như bay về nhà, khóc to gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, con không thể đi học nữa đâu…".Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ 60 đến 80 tệ, thật thảm hại nếu so với những người bạn học khác mỗi tháng có 200-240 tệ. Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng, có lúc dành dụm không đủ đã phải giật tạm vài đôi chục. Mà cha tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn, nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa. Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì tôm với giá bán buôn.Rồi mỗi cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài những gói mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ ra một xưởng in ngoài thị trấn cách nhà 6km để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. (Cắt tóc nam rẻ nhất Thiên Tân cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn).Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa. Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra, chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (alkali - chất kiềm, dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước soda) là xong. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ, làm con của người mẹ như thế tôi rất tự hào.Hồi mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi ù cạc. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, ai ngờ mẹ chỉ cười bảo: "Mẹ chỉ biết con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa".Tôi hơi bị nói lắp, có người bảo, học tiếng Anh đầu tiên cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường kiếm một hòn sỏi ngậm vào miệng mình, rồi gắng đọc tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi tôi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng để kiên trì. Nửa năm trôi qua, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn đi, lưỡi tôi cũng đã nhẵn, tôi đã thành người giỏi tiếng Anh thứ 3 của lớp. Tôi vô cùng cảm ơn mẹ, lời mẹ khích lệ tôi vượt qua khó khăn lớn trong học tập.Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học, tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic toàn Trung quốc môn Vật lý. "Đoạt lấy chiếc Cup giải Nhất toàn Trung quốc tặng mẹ, rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới", tôi không ngăn được nỗi khao khát trong lòng, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi. Kết quả, tôi chỉ được giải Nhì, tôi nằm vật ra giường, không ăn không uống. Dù tôi là người đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân đi thi, nhưng nếu tính cả những khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng!
Tôi về trường, các thầy ngồi phân tích nguyên nhân thất bại cho tôi thấy: tôi những muốn phát triển toàn diện cả Toán, Lý, Hóa, những mục tiêu của tôi quá nhiều nên sức lực tinh thần tôi phải phân tán rộng.
Nếu giờ tôi chỉ chọn một mục tiêu trước mắt là kỳ thi Toán, nhất định tôi thắng. Tháng 1 năm 1997, tôi cuối cùng đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia, cả mười kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế. Nộp xong phí báo danh, tôi gói những sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ lại, chuẩn bị lên đường. Giáo viên chủ nhiệm và thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo thả
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
On 09/05/1997, the day I left home to go enrollment at Peking University, Faculty of Mathematics. Tops long kitchen smoke lifted from the roof of old farmer house my family. The mother of my hobbled leg was cooking pasta for me, the wheat flour is obtained by change in egg mother neighbor, mother injured leg for a few days before, to add a little money for me admission, mother pushing a cart loaded with vegetables from the countryside to the town, on the road dislocated leg.
Bung bowl of noodles, I cried. Let me take you to the ground, rubbing swollen legs bent space larger than the mother's dumplings, tears fell to the ground ... My house in Tianjin, Dai Huu Dai village, Vu Thanh district, I have a good mother Most of the world named Diem Ly Ha. My house is extremely poor.
When I was born, my grandmother fell ill on heating bed, my four year old, the sick grandfather tracheal stenosis and paralyzed, in the large debts over the years. When seven years old, I was going to school, tuition is borrowing another mother. I usually pick up the pieces of discarded pencils friend, strapping it on a stick and write on, or use a rubber band to wipe the notebook was written assignments, and then write back to them.
She loved me to the point, sometimes also borrowing some of the neighbor trench to buy notebooks and pencils for me. But there are also the happy mother, as if whatever tests or exams little big, I always head, math usually 100/100 points. Under the encouragement of his mother, the more I learn, the more keen. I really do not understand what in the world there is more joy to education.
No grade one I've mastered addition, subtraction, multiplication, division and fractions, percentages; While in elementary school I was learning to master mathematics, physics, chemistry of high school grades. When in high school, Tianjin organized physical examination of high school, I was the pupil's unique countryside in suburban Tianjin award, one of three mentors. In June of that year, I was promoted to a secondary school straight No. 1 reputation of Tianjin, I happily raced home.
Any doubt, as my good news for the entire family, parents face contained throughout the hurt; grandmother has lost half years, the grandfather who was near death, the house I was in debt up to more than ten thousand yuan before. I quietly returned to their desks, tears like rain all day. By the evening, I heard outside the house with noise. Turns out my mother was the colt's advanced selling, let me go to school, but my father refused. The noise made ​​grandfather heard, he was seriously ill, while sadly he died. After the funeral of his grandfather, the house I could make an extra few thousand yuan in debt again.
I did not dare mention to go to school anymore, I take "Admission Notice" carefully into the pillowcase, my daily work out contract the same mother. After two days, I and three at the same time I discovered: colt disappeared. Three I iron my face, my mother asked:
- She sold colt already? She was nervous you? Later get anything pulling, pushing her food crops scooters then, her self piggyback okay? She sold two hundred silver cheated a school whether it be a semester or two semesters?
That day my mother crying, my mother in a tone very intense and aggressive for my father screamed back:
- their children require to go learn what's wrong? It is the No. 1 Test of town it was the only one of the district, I'm not able to give money to its maps are bad miss. I'm going to shove, use the back shoulder, let it go to school ...
Holding has sold six hundred yuan mother donkey, I really just wanted to kneel and bow my head before the mother. I love to learn too then, but also to study, the mother will suffer much, strive hard to add how much?
Fall of that year I came home for a sweater, I saw three yellow waxy face, skinny skin and bones lying in bed heating. Mother calmly said: "Nothing, colds, coming out now." One doubts, the next I saw the vial of three shells, and found that the drug prevents the cancer cells to grow. I pull the mother out of the house, crying mother asked how everything was, she said, since I went to school, started three bloody diarrhea, severe growing up.
Mother currency loans take three to six thousand Tianjin, Beijing around, eventually identified as u need bowel Bowel polyps, doctors require surgery three fold. Mother prepared to borrow money, but three refused to. He said relatives had borrowed a friend turns around and then, just to pay the remaining loan without one wants to make more loans!
The neighbors told me, she used a primitive method to reap the most tragic and barley. Mom can not afford the burden barley field to threshing grain warehouse, she had no money to hire help, he gradually reaping barley harvest ripe place there, then use the car ride home improvements, up to cover mothers tarpaulins a courtyard, with both hands holding handfuls of barley hits a big rock ... Barley grown on three acres of home, his mother did, tired enough to not stand up anymore, the mother squat down cut, knee kneeling still bleeding, went limp on the road ... Do not wait neighbor after all, I raced home, crying to call his mother: "Mom, Mom, I can not go to school anymore ...".
The fruit, she still put me in school. Monthly stipends of me only 60 to 80 yuan, pathetic when compared with other school friends have 200-240 yuan per month. But alone I know, this little money I had to scrimp mother too, from the beginning of the month spent each trench, sell each egg, green vegetables taken pennies, sometimes not enough to save the temporary shock has had few sometimes decades. My father, my brother, seems to never have food, if the vegetables would not dare eat fried fat, just water melon chan little salt over your meal. She did not want me hungry, hardworking mother each month than ten kilometer walk buy noodles with wholesale price.
And every end of the month, mother carrying a heavy bag hard to Tianjin to visit me. In her bag outside the noodle package, there are many kinds of paper folding mother had to walk up a print shop 6km out of town to get a house for me (I do that a draft paper for math), even a relatively hot bottle very big, salt mustard julienne, and both a trimmer to cut hair. (Haircuts for men Cheapest Tianjin also have 5 yuan, she wanted me to spend money to buy more haircuts take a few buns to eat).
I was the only student level 3 of Tianjin to the vegetables in the kitchen nor afford school, can only buy a few dumplings, bring food halls and dry pasta or dotted with chili sauce, pickle tongs to snack on granola. I was the only student without paper checks, can only take advantage of the present paper a print shop to reply. And I was the only student never used soap when washing clothes I often ask little kitchen cooking flour alkali (alkali - alkaline, for steamed buns, make a cake, make soda) is finished. But I was never self-deprecating, I felt my mother miserable life, as the hero against hunger, the children of mothers like me very proud.
In the age of Tianjin, the first English lesson u made ​​me first. When the mother up, I told my mom how I fear the English, who doubt the mother just smiled and said: "I just know that I am the most miserable kid, she did not like the hard call, because the rolls are still suffering What's more difficult. "
I was a little stutter, someone says, learning English should first mastered his tongue, so I often make a pebble their mouths, and then to read English. Pebbles rubbed on my tongue, sometimes bleeding edge, but I tried to persevere. Half a year passed, small pebbles were rounded off, I also have a smooth tongue, I was a good person's 3rd grade English. I am extremely grateful to his mother, his mother encouraged me to overcome major difficulties in learning.
In 1996, my first time to join the national Olympiad regional knowledge Tianjin, won the First Prize in Physics and Maths second prize, I was representing Tianjin Hangzhou participation Contests China Olympic whole Physics. "Taking the first prize trophy mother donated throughout the country, and left the Olympics in Physics World", I could not help longing in my heart, my mother wrote a letter telling the good news and my dream. The result, I only second prize, me on the bed, without eating or drinking. Although I was the highest achievement in the Tianjin delegation to take the exam, but if you count my mother's miseries on, the achievements are not worthy!
I'm in school, the teacher sat analyze the causes of failure for I see: I want a comprehensive development of the Mathematics, Physics, Chemistry, my goals too much mental energy so I have widely dispersed.
If now I just pick one immediate goal is the Math exam, I definitely won. In January 1997, I finally won in Mathematical Olympiad throughout China with absolute scores, entered the national team, all ten tests in my team are the head. For the record, I get to Argentina join the International Mathematical Olympiad. Fully paid log in charge, I pack the necessary books and prepare the mother's spicy bean sauce, preparing to go. The homeroom teacher and math teacher saw that I was still wearing the clothes drop
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: