Quán bar Sunrise nằm trên tầng 25 khách sạn mà Di đang ở. Từ góc ngồi của Di, qua những tấm kính cường lực, một khoảng không gian phía dưới đường nhìn rất giống một đoạn đường Hà Nội. Những dải cây cổ thụ xanh mướt, những con đường nhỏ với ngọn đèn đường vàng ấm. Trời lại đang mưa nữa. Từ hồi phát hiện ra góc ngồi này, tối nào Di cũng lên đây và ngồi lại chính chỗ này. Để nhớ Hà Nội. Và nhớ anh. Phải, nhớ anh nhiều hơn. Khóa học về truyền thông của Di kéo dài 3 tháng. Tạm biệt anh, tạm biệt Hà Nội trong 3 tháng quả là một khoảng thời gian khắc nghiệt với Di. Trong suốt những ngày đầu sang bên này, không ngày nào là Di không vật vã với nỗi nhớ. Nhớ những vỉa hè nghẹn hương hoa sữa, bồng bềnh những ngày tháng 5 lá vàng rơi đầy đường, tháng 6 mưa suốt hay những ngày Đông se sắt lạnh cay xè mắt. Nhớ bàn tay anh ấm sực bao trọn bàn tay nhỏ bé của Di. Và bật lên câu thơ Hà Nội nhỏ như bàn tay con gái- Nhỏ như tay em trong tay anh. Nhớ đến buốt ngực những quán vỉa hè hai đứa ngồi buổi chiều muộn. Khóa học mới được 7 ngày thì Di hay tin anh gặp tai nạn. Trước đó chừng nửa tiếng, anh còn nhắn cho Di. Tin nhắn ấy Di vẫn giữ trong máy đây này. Anh nhắn “Anh nhớ em phát điên lên này, Di ơi!”. Nửa tiếng sau, anh bị tai nạn. Lúc đó, Di cũng đang ngồi ở chính quán bar Sunrise này. Di đang nghe bài hát I Don’t Belive You của Pink. Những người chứng kiến vụ tai nạn đã lấy máy điện thoại của anh. Và họ đã gọi tới cuộc gọi gần nhất trong máy còn lưu: Cho Di. Lúc đó, Di còn đủ bình tĩnh để gọi về cho em gái của anh để báo tin. Nhưng sau đó, Di không còn nhớ gì nữa. Chỉ biết khi Di tỉnh dậy thì đã thấy cả bố và mẹ mình. Họ bay sang đây vì biết Di sẽ sốc lắm khi nghe tin bạn trai tai nạn. Họ đưa Di về dự đám tang của anh. Sau lễ cúng 3 ngày của anh, Di lại bay trở lại để hoàn tất khóa học. Dù Di biết mình sẽ chẳng thể tập trung mà học cho được. Nhưng Di vẫn muốn đi. Vì Di biết còn ở lại đó một ngày là một ngày trái tim Di bị vắt kiệt, bị cào xé. Di như kẻ mất hồn. Vật vờ. Lủi thủi. Không trò chuyện. Không tiếp xúc với ai. Di tê liệt hoàn toàn khả năng giao tiếp. Di đi đi về về như một cái bóng. Và cả chiếc điện thoại này nữa, không còn anh, nó câm bặt. Nhưng Di vẫn giữ nó. Bởi nó gắn liền với anh, với tình yêu của Di. Cho đến hôm nay, một tin nhắn kỳ lạ tới.
đang được dịch, vui lòng đợi..