Đáng sợ nhất chính là quay lưng. Là bạn hay tôi, đều giống nhau, cái cuối đều là tổn thương sâu sắc.
Đáng sợ nhất là đặt niềm tin và thất vọng. Bạn thất hứa? Hay tôi thất hứa không tiếp tục tin bạn? Cuối cùng chẳng có lời hứa nào được thực hiện.
Đáng sợ nhất là buông tay. Bạn buông tay chúng tôi? Hay tôi mệt mỏi buông tay bạn? Cuối cùng, cả hai đều rời nhau ra dù nắm có chặt đi nữa.
Đáng sợ nhất là khi tôi không là gì của bạn, bạn cũng chưa từng là gì của tôi, nhưng nỗi đau gây ra là có thật. Tình cảm này dù ai là kẻ thua thiệt thì vẫn là một chữ "đau".
Một câu hứa, một chữ tin, thôi thì để lại nó ở phía sau vậy.
Nhìn bạn từ xa và thầm chúc cậu hạnh phúc, đừng hối hận về quyết định ngày hôm nay. Bạn càng hối hận thì tôi càng hận bạn. Sống hạnh phúc đi, tôi sẽ thành tâm mà chúc phúc.
Hai người đầu tiên bỏ tôi đi, tôi hụt hẫng nhưng không đau, vì họ chưa từng hứa với tôi điều gì cả. Nhưng tại sao bạn lại hứa, tại sao vậy? Bạn có biết bạn chính là kẻ tôi hận nhất, cũng là kẻ tôi từng tin nhất. Nên không thể toàn tâm toàn ý nhìn bạn đi.
Thôi thì dừng ở đây nhé, vì bạn chưa từng là gì với tôi (hoặc chúng tôi), tôi không có quyền gì với bạn, chỉ có quyền trách mình sao lại ngu si đi tin một lời hứa. Hãy dừng lại đi, tất cả hãy dừng lại đi.