Những dòng tản mạn...

Những dòng tản mạn..."Nỗi cô đơn" c

Những dòng tản mạn...
"Nỗi cô đơn" cụm từ này sao nó đáng sợ đến thế. Không gian hôm nay thật tỉnh lặng và im ắng quá. Tâm trạng lại chìm trong nỗi buồn không thể thoát ra được. Mình nghĩ về những ước mơ . Có những ước mơ người ta có thể thưc hiện được, có những ước mơ gần như nó tự đóng băng trong chính tâm hồn mình. Đôi khi mình muốn nổi loạn, muốn tung hê tất cả rồi chuyện gì đến cũng kệ nó...
Thế giới ảo....!!!
Máy tính, internet, bạn nét , diễn đàn thơ, văn, những buổi hát cùng bạn bè đã tưởng như có lúc nó cứu rỗi đời sống tâm hồn mình.. .vậy rồi cũng có lúc mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Tâm giao ư? Tri kỹ ư?
Biết nhau hơn 30 năm, biết bao lần nắng mưa ,giông bão, đêm tối lạnh lùng .Chỉ cần họ cần là mình lao tới. Biết bao lần mình đã làm những điều ngu ngốc , dai dột chỉ để không thể bỏ họ khi lúc ấy họ cần. Rồi đến một ngày khi mình trong cơn đuối nước , mình cần lắm một nhánh cây khô để nắm lấy cho khỏi bị chìm thì họ đã quay lưng đi khi có thể ném cành cây ấy cho mình. Mình đã bị chới với vì hụt hẫng....Rất nhiều giọt nước mắt đã chảy xuống . Nhưng mình cũng không hận người chỉ thấm thía vô cùng cái câu dân dã ấy" Nắng 3 năm ta không bỏ bạn, mưa 1 ngày bạn lại bỏ ta"
Ơn trời! Bản năng thêm một lần nữa đã cứu sống mình.
Mình đang mãi miết tìm điều gì ????
Trong một lần lang thang tâm vô định, mình đâ chạy xe vào núi.Hôm ấy mùng 4 tết . Nhà nhà đoàn tụ yên vui, mình chạy xe mấy chục km vào khu vực núi Dinh với một tâm vô định .Nơi này là một quầng thể chùa chiềng .Chạy loanh quanh mãi rồi rẽ vào một ngõ dẫn vào một ngôi chùa nằm khuất sau những hàng cây. Mình chạy xe vào sân. Ngôi chùa thật rộng lớn, thoáng mát và yên tỉnh. Chỉ có 3 sư cô ở.
Sau khi thắp hương ,lễ phật sư cô pha trà sâm cho mình uống và hỏi buồn chuyện gì mà ngày tết một mình đi vào núi? Mình chỉ cười , không biết nói sao cho sư cô hiểu nỗi buồn trong lòng mình.
Sư cô mắc cho mình cái võng để mình nằm nghĩ, giống như cơn mệt ngàn năm giờ có chốn ngã lưng. Rồi mình ngủ một giấc say sưa ,ngon lành không mộng mị cho đến khi sư cô đến đánh thức mình dậy để ăn cơm.
Trời ạ! Có đến hơn 20 năm rồi chưa bao giờ minh được ngủ một một giấc an lành và vô tư như vậy.
Hôm đó mình tính ở lại ngôi chùa 1 đêm vì cái tỉnh lặng đó. Nhưng nghĩ lại buồn cười. Nếu là sự tỉnh lặng đó thì ngôi nhà của mình quá tỉnh lặng rồi. Cái chính mình cần là thay đổi môi trường, không gian sống dù là thay đổi ấy không biết có tốt hơn sau này.
Tâm hồn mình giống như chú ngựa hoang ,thích dong ruỗi những nơi sông cùng , núi tận , bạn thân thiết của mình là cỏ cây, là thiên nhiên hoang dã...Nơi thảo nguyên mênh mông đó chú ngựa ấy sẽ ngẫng cao đầu nhìn trời xanh ,mây trắng và cất lên tiếng hát tự do của riêng mình , tiếng hát vang xa tới tận trời cao , tiếng hát xóa đi những vết hằn sâu trên lưng mình...những vết hằn theo năm tháng bỡi ngục tù giam hãm.
HN.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Những dòng tản mạn..."Nỗi cô đơn" cụm từ này sao nó đáng sợ đến thế. Không gian hôm nay thật tỉnh lặng và im ắng quá. Tâm trạng lại chìm trong nỗi buồn không thể thoát ra được. Mình nghĩ về những ước mơ . Có những ước mơ người ta có thể thưc hiện được, có những ước mơ gần như nó tự đóng băng trong chính tâm hồn mình. Đôi khi mình muốn nổi loạn, muốn tung hê tất cả rồi chuyện gì đến cũng kệ nó...Thế giới ảo....!!!Máy tính, internet, bạn nét , diễn đàn thơ, văn, những buổi hát cùng bạn bè đã tưởng như có lúc nó cứu rỗi đời sống tâm hồn mình.. .vậy rồi cũng có lúc mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Tâm giao ư? Tri kỹ ư? Biết nhau hơn 30 năm, biết bao lần nắng mưa ,giông bão, đêm tối lạnh lùng .Chỉ cần họ cần là mình lao tới. Biết bao lần mình đã làm những điều ngu ngốc , dai dột chỉ để không thể bỏ họ khi lúc ấy họ cần. Rồi đến một ngày khi mình trong cơn đuối nước , mình cần lắm một nhánh cây khô để nắm lấy cho khỏi bị chìm thì họ đã quay lưng đi khi có thể ném cành cây ấy cho mình. Mình đã bị chới với vì hụt hẫng....Rất nhiều giọt nước mắt đã chảy xuống . Nhưng mình cũng không hận người chỉ thấm thía vô cùng cái câu dân dã ấy" Nắng 3 năm ta không bỏ bạn, mưa 1 ngày bạn lại bỏ ta" Ơn trời! Bản năng thêm một lần nữa đã cứu sống mình.Mình đang mãi miết tìm điều gì ????Trong một lần lang thang tâm vô định, mình đâ chạy xe vào núi.Hôm ấy mùng 4 tết . Nhà nhà đoàn tụ yên vui, mình chạy xe mấy chục km vào khu vực núi Dinh với một tâm vô định .Nơi này là một quầng thể chùa chiềng .Chạy loanh quanh mãi rồi rẽ vào một ngõ dẫn vào một ngôi chùa nằm khuất sau những hàng cây. Mình chạy xe vào sân. Ngôi chùa thật rộng lớn, thoáng mát và yên tỉnh. Chỉ có 3 sư cô ở.Sau khi thắp hương ,lễ phật sư cô pha trà sâm cho mình uống và hỏi buồn chuyện gì mà ngày tết một mình đi vào núi? Mình chỉ cười , không biết nói sao cho sư cô hiểu nỗi buồn trong lòng mình. Sư cô mắc cho mình cái võng để mình nằm nghĩ, giống như cơn mệt ngàn năm giờ có chốn ngã lưng. Rồi mình ngủ một giấc say sưa ,ngon lành không mộng mị cho đến khi sư cô đến đánh thức mình dậy để ăn cơm. Trời ạ! Có đến hơn 20 năm rồi chưa bao giờ minh được ngủ một một giấc an lành và vô tư như vậy.Hôm đó mình tính ở lại ngôi chùa 1 đêm vì cái tỉnh lặng đó. Nhưng nghĩ lại buồn cười. Nếu là sự tỉnh lặng đó thì ngôi nhà của mình quá tỉnh lặng rồi. Cái chính mình cần là thay đổi môi trường, không gian sống dù là thay đổi ấy không biết có tốt hơn sau này. Tâm hồn mình giống như chú ngựa hoang ,thích dong ruỗi những nơi sông cùng , núi tận , bạn thân thiết của mình là cỏ cây, là thiên nhiên hoang dã...Nơi thảo nguyên mênh mông đó chú ngựa ấy sẽ ngẫng cao đầu nhìn trời xanh ,mây trắng và cất lên tiếng hát tự do của riêng mình , tiếng hát vang xa tới tận trời cao , tiếng hát xóa đi những vết hằn sâu trên lưng mình...những vết hằn theo năm tháng bỡi ngục tù giam hãm.HN.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The scattered lines ...
"Loneliness" This phrase does it scary. Space today really quiet and silent too. Back mood engulfed in sorrow can not escape. I think about dreams. There are people dream realizable, have dreams almost self freeze it in his soul. Sometimes I want to rebel, hey want to toss and what all to also let it ...
The virtual world .... !!!
Computers, the internet, you focus, forums poetry, literature, theater and concerts friends were almost there when it saved his life .. .vay soul then there are times when everything becomes meaningless.
heart delivered it? Tri engineering it?
Knowing each other for over 30 years, how many times the sun rain, thunderstorms, cold night was their Just they need to work. How many times I did stupid things, foolish just can not leave them to the same time they need. Then came a day when drowning her in a fit, you need a very dry branches to seize from sinking, they were turned away when he can throw their branches. I was distressed because of shortfalls .... Lots of tears were flowing down. But I also do not hate people just incredibly poignant was the question of Wildlife "Sunny 3 years you do not give up, one day you leave your rain I"
Thank God! Instinct again saved my life.
I'm always looking for something ???? miết
In a mind wandering aimlessly, he had run his car into 4th nui.Hom festival. Home home peaceful and happy reunion, I drove dozens of kilometers into the mountain area aimlessly Palace with a .Noi mind this can be a halo around forever .Chay temple chiang then turn into a lane leading to the temple's hidden behind the trees. Run your car into the yard. Real temple vast, cool and quiet. Only 3 nuns in.
After the incense, Buddhist ceremony nuns themselves drinking ginseng tea and asked what that sad day festival alone went to the mountains? I just laugh, do not know how to understand the sadness nun in her heart.
Sister getting yourself to your hammock is thought, like tiredness thousand five hours with the place down the back. Then I slept intoxicated, dreamless soundly until her sisters to wake up to eat.
Man! There are more than 20 years and have never been slept proving a peaceful sleep and a carefree way.
That day alone on staying one night because the temple that quiet province. But thinking about it funny. If that is how quiet the house and stilling her too. What you need is to change the environment, the living space is changing though he did not know better later.
His soul like wild horses, like sailing on board places along the river, take the mountain, friend of his plants, the wildlife ... Where the vast steppe horse that he will head up the blue sky, white clouds and sing their own freedom, sonorous voice to the heavens high, singing erase the deep imprint on her back ... some graffiti over the years by prison confinement.
HN.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: