Có thể, nếu chúng tôi tuân thủ giờ giấc và kế hoạch, hành trình sẽ đượ dịch - Có thể, nếu chúng tôi tuân thủ giờ giấc và kế hoạch, hành trình sẽ đượ Anh làm thế nào để nói

Có thể, nếu chúng tôi tuân thủ giờ

Có thể, nếu chúng tôi tuân thủ giờ giấc và kế hoạch, hành trình sẽ được đảm bảo hơn về những nơi đến, để chúng tôi không phải tiếc nuối khi về, sức khỏe của mọi người cũng sẽ tốt hơn, đỡ mệt mỏi. Tuy nhiên, nếu thực hiện như thế, rất có thể sẽ tạo ra một hành trình quá căng, một điều gì đó không thực sự thoải mái, những thứ chúng tôi hoàn toàn muốn rũ bỏ khi thực hiện hành trình này. Những thứ tự do, ngẫu nhiên bao giờ cũng vấp phải nhiều phiền toái, song nếu thực hiện được thì mọi thứ sẽ tuyệt vời, sẽ đọng lại nhiều cảm xúc mạnh mẽ. Và với chuyến đi này, bản thân tôi thấy tôi đã rũ bỏ hết mọi ưu phiền, hoàn toàn quên đi những băn khoăn và âu lo, những thị phi mệt mỏi của công việc và cuộc sống. Tôi được hòa mình cùng mọi người, cùng thiên nhiên, được tự do trải nghiệm những điều mình thích. Gần như toàn bộ tinh thần của tôi được refresh lại, tươi mới, thênh thang, vui vẻ, yêu đời. Vì vậy khi chúng tôi về đến thành phố, trở về nhà lại nhớ chuyến đi, lại thấy hụt hẫng, thấy trống trải trong lòng. Điều tiếc nuối nhất với tôi là bữa ăn đêm cuối cùng ở Sài Gòn, một cách cũng ngẫu hứng vô cùng, vì quá mệt nên chẳng thể hết sức, hết mình. Hy vọng không làm mọi người mất vui, dù tôi đã được trân quý như thượng khách.

Song dù thế nào thì lâu lắm rồi tôi mới có dịp sống hết mình, với những cảm xúc mãnh liệt và cái tự do, bồng bột, những đột ngột của quyết định táo bạo. Lúc về khách sạn ngủ thì chỉ còn cách giờ phải ra sân bay có hơn 2 tiếng và lại ngủ tranh thủ trên những phương tiện di chuyển. Không biết với những người đã đi nhiều đánh giá ra sao, nhưng bản thân tôi thích đi như vậy, sẽ được sống với mọi cảm xúc, cảm giác chông chênh, mạnh mẽ, hứng khởi mà các tour du lịch lớn không thể có. Dĩ nhiên, sự mạo hiểm trong những chuyến đi như thế này cũng không phải là ít. Chúng tôi đã thượng lộ bình an và mọi việc đều thuận buồn xuôi gió, dù về đến Sài Gòn vẫn còn ít nhiều tiếc vì không đi được nhiều hơn. Nhưng với tôi, phải có một chút tiếc như thế mới tạo nên dư âm, dư vị, tạo ra sức hấp dẫn đặc biệt.

Từ Sài Gòn tới Đà Lạt, chúng tôi phải đi về trên một chặng đường khoảng 300 km chủ yếu qua hai tỉnh Đồng Nai và Lâm Đồng, qua hai miền địa lý Đông Nam Bộ và Tây Nguyên. Đoạn đường không quá dài nhưng cũng không hề ngắn, không phải quá nguy hiểm trong ranh giới mong manh sống – chết nhưng cũng không bằng phẳng, dễ dàng. Những cung đường chủ yếu ở địa hình khá cao, qua những bình nguyên rộng lớn, qua nhiều con dốc, những khúc quanh, những thị trấn, rừng cây, những quả đồi bát ngát cây xanh và cũng không ít con đèo, mà đáng kể nhất là hai con đèo BảoLộc và Prenn. Cuộc hành trình đó đã mở ra trước mắt chúng tôi, ít nhất là trước mắt tôi một miền không gian hoàn toàn mới lạ, một miền địa lý khác biệt. Một người như tôi, sống khá thuần với địa lý, khí hậu, phong tục, nếp sống, thậm chí cả suy nghĩ của Bắc kỳ thì những con đường, cùng cảnh vật xung quanh tôiqua là cả một thế giới khác.

Thế giới đó mở ra trước hết là miền Đông đất đỏ với những rừng cao su đại ngàn. Đi mãi mới hết đất Đồng Nai và đâu đâu cũng thấy cao su, cũng thấy những dáng điều e lệ bên cánh rừng cao su ngút ngát. Nhiều loài cây lạ lùng mà chúng tôi không kịp hỏi, không kịp biết tên. Những hồ nước đột ngột xuất hiện giữa vùng đồi cao gây ra sự bất ngờ đặc biệt. Cảm giác đặc biệt nhất, say đắm và lạ lùng nhất là lúc đi qua đoạn đường cắt ngang rừng quốc gia Cát Tiên. Con đường hun hút ở giữa rừng cây lá rộng (mở ngoặc đơn là đến giờ tôi cũng chưa biết đó là giống cây gì, khi thấy mọi người đi quét, thu lá của nó, ai biết chỉ dùm) đem lại ấntượng đặc biệt về vẻ đẹp, sự thơ mộng, nét hoang sơ, huyền bí. Lúc về, chạy xe trong đêm qua đoạn đường này, tôi có cảm giác mình đang đi vào giữa một khu rừng trong cổ tích. Vầng trăng soi tỏa xuống những rừng cao su, hắt lên bóng sáng lòa nhòa, chiếu rọi khắp không gian bao la của thân cây thẳng tắp theo hàng thực sự là một cảnh rất mỹ lệ, khoáng đạt và không kém phần lãng mạn. Tôi yêu cái miếng đêm, cái không khí tối mờ mờ, bình yên của những khu rừng ấy từ sự trong veo, mênh mang, hồn nhiên, không chút vướng bận của lo lắng, bon chen thị thành. Đến khi xe chúng tôi chạm đến thành phố Biên Hòa, tôi nhận ngay ra sự khác biệt trong không khí của hai miền, hai vùng, hai không khí sống như hai đối cực âm dương.

Những con đường đất đỏ bazan trải ra mênh mông trước mặt chúng tôi khi đi hết địa phận tỉnh Đồng Nai, đến với Lâm Đồng. Địa hình cao, những đoạn đường phẳng chạy giữa bình nguyên khiến chúng tôi quan sát được những khung cảnh kỳ vĩ, tráng lệ lạ thường. Ánh nắng chiều làm tất cả sáng bừng lên, lung linh là những vườn cà phê, những khu rừng chạy tít tắt đến tận chân trời. Tôi có cảm giác như thu vào tầm mắt cả vũ trụ mênh mang. Gió vi vút, mát và hơi lạnh. Nắng chan hòa. Những đồi/ rừng cây cứ trải ra mênh mang. Đến giờ tôi mới thấu cái câu hát “Em yêu cao nguyên, cao nguyên đầy gió”. Và đây đó, qua khu vực đông dân cư, những bạt cà phê, tiêu được phơi phong ra trước cửa nhà. Tự bản thân thiên nhiên và cuộc sống nơi đây mang đến một nét riêng, khác biệt cho một vùng miền. Nhìn những con người da ngăm đen, đeo gùi qua đường hoặc đi xe máy thấy cuộc sống sao mà phóng khoáng, bình yên. Điều đó hiện hữu trên nét mặt, ánh mắt, và cả sự cởi mở của họ. Có lẽ là do thiên nhiên, địa lý, đất đai, thổ nhưỡng ở đây ưu đãi con người – kiểu khí hậu khá ôn hòa - nên không ai khắt khe, không ai khắc nghiệt thì phải. Bởi khi chúng tôi qua Đồng Nai, khu đông dân cư, một bạn bị cảnh sát giao thông bắn tốc độ, xe tôi vọt qua đứng lại chờ ven rừng cao su, một chú đã dừng lại bảo đoạn đường này các cháu chạy xe từ 40km trở lại thôi, đến đoạn này, đoạn kia hãy chạy nhanh. Ở miền Bắc chẳng ai không dưng lại mách nước như thế cả, ít nhất là kinh nghiệm đi xe của tôi. Rồi những lúc hỏi đường, vào quán nước nghỉ, vân vân, gặp con người tôi đều thấy một thái độ ân cần, thoải mái, dễ mến tương tự. Bản thân tôi chẳng biết nói gì, miệng bật ra lời cảm ơn như một phản ứng vô điều kiện hoặc kiểu quán tính.

Lần đầu tiên tham gia một hành trình có tính chất một cuộc phượt nên cái gì với tôi cũng mới, cũng gây ấn tượng, có khi rất mạnh mẽ. Nhưng cảm giác mạnh nhất, ấn tượng khắc sâu nhất là những lúc lên dốc, đổ đèo. Ở những cung đường này, tôichỉ làm xế lên một nửa con đèo mà thôi. Còn lại tôi ngồi đằng sau, đúng như vịtrí thỏa thuận ban đầu với bạn đồng hành, thực hiện chức năng của một “ôm”. Cả hai con đèo chúng tôi qua là đèo Bảo Lộc và Prenn đều dài đến hàng chục cây số. Lên đèo Bảo Lộc lúc khoảng 4h chiều. Dừng lại ngắm cảnh, chụp ảnh, tôi lặng đi vì vẻ đẹp, sự hoang vu, cái thuần khiết đến long lanh của khung cảnh. Hóa ra từ trước tới giờ tôi hiểu không chuẩn lắm về hình ảnh “nắng qua đèo” trong ca từ của Trịnh. Sự nguy hiểm, cái cheo leo, chông chênh của đèo dốc dạy tôi cách tập trung, cho tôi biết giá trị của sự sống, biết quý giá những sự cộng tác, chở che trong những lúc cùng đồng hành. Hai con người trên một chiếc xe cùng một cảm xúc, suy nghĩ và xung động con tim. Chẳng ai nói nhiều nhưng đều hết sức bình tĩnh, cẩn trọng và luôn luôn trang thủ ngắm nhìn những khung cảnh vẽ ra trước mặt.

Khi đến đèo Preen thì trời đã tối mịt mù. Con đèo cuối cùng để vào thành phố Đà Lạt cũng dài và nguy hiểm không kém đèo Bảo Lộc. Tôi lúc này hoàn toàn là một “ôm” đúng theo mọi nghĩa. Số mệnh của tôi trao gửi trọn vẹn cho bạn đồng hành. Vì xe chúng tôi lạc đường ở ngã rẽ chỗ lên cao tốc nên đi đến đèo này hơi muộn. Trời tối khá nhanh và cái lạnh ập đến bất ngờ. Dù đã chuẩn bị khá chu đáo song chúng tôi vẫn mang hơi ít áo ấm thì phải (vì Sài Gòn rất nóng). Có bao nhiêu áo ấm có thể mặc đều nhét hết vào người. Tất cả mọi người, trừ tôi, đều mặc luôn cả áo mưa trước khi đổ đèo vào thành phố. Tất cả chúng tôi đều dặn dò nhau là phải đi cẩn thận, bám sát nhau nhưng xe tôi vẫn cứ lao nhanh hơn. Ngồi sau xe, đi giữa rừng thông thâm u, tịch mịch, tôi ít để ý đến đường và cảnh bởi để ý cũng không nhìn thấy rõ. Tôi lặng đi để cảm cái không khí thơm tho, mát lành, có phần huyền hoặc của những rừng thông điệp trùng tiếp nối. Lần đầu tiên trong đời tôi được sống trong hương rừng đúng nghĩa, trong một cảm giác được chở che, trong lúc mà tâm hồn quên đi mọi thứ để mở ra cùng thiên nhiên, để cùng người đồng hành đến đích. Có thể gọi những giây phút như thế là tuyệt vời hạnh phúc của yêu thương, chia sẻ và đồng cảm.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Maybe, if we adhere to time and plan, the journey will be more assurance about, so we don't have to regret when it's on, people's health will also help better fatigue. However, if done, will probably generate a cruise too strained, something not really comfortable, the stuff we want to completely let go when making this journey. Free stuff, random never also tripped to the many tribulations, but if implemented then everything will be good, will form many strong feelings. And with this trip, I myself found I've let go of all sorrow, completely forget the fret and anxiety, the towns of Africa tired of work and life. I was with the people, of the same nature, the freedom to experience the things I liked. Almost the whole of my spirit be refresh, fresh, wandering, fun, love life. So when we arrived at the city, back home again to remember the trip, again see the nervousness seen empty inside. What dismay for me is the meal last night in Saigon, a way also incredibly inspired, because too tired so don't be hard, hard. Hope not to spoil the fun, though I have been cherished as the upper.Anyway, the song for a long time I have a chance to live, with intense emotions and the freedom, the sudden, elated by the decision. At the hotel to sleep, the only hour right out of the airport more than two hours and sleep again enlist on the move. Don't know with who went to many reviews, but I myself like to go like that, will be living with all the emotion, feeling the difference, strong, countering the elation that the grand tour could not have. Of course, adventurous trips like this not less. We have Godspeed and all went well, although wind swept sad agreement arrived at Saigon is still more or less sorry for not going to be a lot more. But to me, to have a little pity like new make up taste, aftertaste, creating attractive special.From Saigon to Dalat, we must go on a journey of about 300 km mostly through two provinces of Dong Nai and Lam Dong, through two geographic domain East and Highlands. The road not too long but not short, not too dangerous in fragile border living-dead but not flat, easy. The mainly in high terrain, through the vast plains, over the slopes, curves, the commune, the trees, the hills bowls of green fields and no less significantly, which pass two passes BảoLộc and Prenn. Journey that has opened up before our eyes, at least for me a completely new space mountain, a distinct geographical region. A person like me, living quite domesticated with the geography, climate, customs, lifestyle, even thinking of the North, the roads, the same scenery around tôiqua is a whole other world. The world that opens first of Eastern Red Earth with modern rubber forests of thousands. Go to new forever off the land and where also found rubber, also saw the appearance of things e endless rubber forest party rules. Many strange plants that we don't ask, don't know the name. The Lakes suddenly appear between high hills caused particular surprise. Special feeling for, and most outlandish at going through the road cut through Sand First national forest. The way hun-in the middle of the forest of broad-leaved trees (open parenthesis is until now I don't know which is more like what the tree, when you see people go scanning, collecting leaves of it, who know only please) bring special ấntượng about the beauty, the dreaming, magical, untouched strokes. At about, running the car in this segment last night, I had the feeling I'm going into the middle of a forest in fairy. Fine moon shines down the soi, doused the light ball lightening up argue, irradiation throughout the expanses of the stem straight line this afternoon I really is a very fine scene, generosity and no less romantic. I love the night pieces, the evening air, peace of the forest from the in the vast nature, bearing, veo, not little stress of worry, urban bustle. Until our car touches the city of bien Hoa, I get out the difference in the air of the two domains, two regions, two air live as two for negative. Những con đường đất đỏ bazan trải ra mênh mông trước mặt chúng tôi khi đi hết địa phận tỉnh Đồng Nai, đến với Lâm Đồng. Địa hình cao, những đoạn đường phẳng chạy giữa bình nguyên khiến chúng tôi quan sát được những khung cảnh kỳ vĩ, tráng lệ lạ thường. Ánh nắng chiều làm tất cả sáng bừng lên, lung linh là những vườn cà phê, những khu rừng chạy tít tắt đến tận chân trời. Tôi có cảm giác như thu vào tầm mắt cả vũ trụ mênh mang. Gió vi vút, mát và hơi lạnh. Nắng chan hòa. Những đồi/ rừng cây cứ trải ra mênh mang. Đến giờ tôi mới thấu cái câu hát “Em yêu cao nguyên, cao nguyên đầy gió”. Và đây đó, qua khu vực đông dân cư, những bạt cà phê, tiêu được phơi phong ra trước cửa nhà. Tự bản thân thiên nhiên và cuộc sống nơi đây mang đến một nét riêng, khác biệt cho một vùng miền. Nhìn những con người da ngăm đen, đeo gùi qua đường hoặc đi xe máy thấy cuộc sống sao mà phóng khoáng, bình yên. Điều đó hiện hữu trên nét mặt, ánh mắt, và cả sự cởi mở của họ. Có lẽ là do thiên nhiên, địa lý, đất đai, thổ nhưỡng ở đây ưu đãi con người – kiểu khí hậu khá ôn hòa - nên không ai khắt khe, không ai khắc nghiệt thì phải. Bởi khi chúng tôi qua Đồng Nai, khu đông dân cư, một bạn bị cảnh sát giao thông bắn tốc độ, xe tôi vọt qua đứng lại chờ ven rừng cao su, một chú đã dừng lại bảo đoạn đường này các cháu chạy xe từ 40km trở lại thôi, đến đoạn này, đoạn kia hãy chạy nhanh. Ở miền Bắc chẳng ai không dưng lại mách nước như thế cả, ít nhất là kinh nghiệm đi xe của tôi. Rồi những lúc hỏi đường, vào quán nước nghỉ, vân vân, gặp con người tôi đều thấy một thái độ ân cần, thoải mái, dễ mến tương tự. Bản thân tôi chẳng biết nói gì, miệng bật ra lời cảm ơn như một phản ứng vô điều kiện hoặc kiểu quán tính. Lần đầu tiên tham gia một hành trình có tính chất một cuộc phượt nên cái gì với tôi cũng mới, cũng gây ấn tượng, có khi rất mạnh mẽ. Nhưng cảm giác mạnh nhất, ấn tượng khắc sâu nhất là những lúc lên dốc, đổ đèo. Ở những cung đường này, tôichỉ làm xế lên một nửa con đèo mà thôi. Còn lại tôi ngồi đằng sau, đúng như vịtrí thỏa thuận ban đầu với bạn đồng hành, thực hiện chức năng của một “ôm”. Cả hai con đèo chúng tôi qua là đèo Bảo Lộc và Prenn đều dài đến hàng chục cây số. Lên đèo Bảo Lộc lúc khoảng 4h chiều. Dừng lại ngắm cảnh, chụp ảnh, tôi lặng đi vì vẻ đẹp, sự hoang vu, cái thuần khiết đến long lanh của khung cảnh. Hóa ra từ trước tới giờ tôi hiểu không chuẩn lắm về hình ảnh “nắng qua đèo” trong ca từ của Trịnh. Sự nguy hiểm, cái cheo leo, chông chênh của đèo dốc dạy tôi cách tập trung, cho tôi biết giá trị của sự sống, biết quý giá những sự cộng tác, chở che trong những lúc cùng đồng hành. Hai con người trên một chiếc xe cùng một cảm xúc, suy nghĩ và xung động con tim. Chẳng ai nói nhiều nhưng đều hết sức bình tĩnh, cẩn trọng và luôn luôn trang thủ ngắm nhìn những khung cảnh vẽ ra trước mặt.Khi đến đèo Preen thì trời đã tối mịt mù. Con đèo cuối cùng để vào thành phố Đà Lạt cũng dài và nguy hiểm không kém đèo Bảo Lộc. Tôi lúc này hoàn toàn là một “ôm” đúng theo mọi nghĩa. Số mệnh của tôi trao gửi trọn vẹn cho bạn đồng hành. Vì xe chúng tôi lạc đường ở ngã rẽ chỗ lên cao tốc nên đi đến đèo này hơi muộn. Trời tối khá nhanh và cái lạnh ập đến bất ngờ. Dù đã chuẩn bị khá chu đáo song chúng tôi vẫn mang hơi ít áo ấm thì phải (vì Sài Gòn rất nóng). Có bao nhiêu áo ấm có thể mặc đều nhét hết vào người. Tất cả mọi người, trừ tôi, đều mặc luôn cả áo mưa trước khi đổ đèo vào thành phố. Tất cả chúng tôi đều dặn dò nhau là phải đi cẩn thận, bám sát nhau nhưng xe tôi vẫn cứ lao nhanh hơn. Ngồi sau xe, đi giữa rừng thông thâm u, tịch mịch, tôi ít để ý đến đường và cảnh bởi để ý cũng không nhìn thấy rõ. Tôi lặng đi để cảm cái không khí thơm tho, mát lành, có phần huyền hoặc của những rừng thông điệp trùng tiếp nối. Lần đầu tiên trong đời tôi được sống trong hương rừng đúng nghĩa, trong một cảm giác được chở che, trong lúc mà tâm hồn quên đi mọi thứ để mở ra cùng thiên nhiên, để cùng người đồng hành đến đích. Có thể gọi những giây phút như thế là tuyệt vời hạnh phúc của yêu thương, chia sẻ và đồng cảm.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Maybe, if we adhere to time and planning, the journey will be more secure about the destination, so we do not have to regret when the health of the people would be better, help fatigue. However, if done so, would probably create a journey too tense, something not really nice, things we absolutely wanted to get rid of making this journey. Everything free, random always encountered much trouble, but if carried out, everything will be wonderful, would stagnate many strong feelings. And with this trip, I found myself I had gotten rid of all of affliction, completely forgetting the concerns and anxieties, the non-market work and fatigue of life. I was mixing with people, with nature, the freedom to experience the things I like. Nearly all my spirit was refreshed again, fresh, spacious, fun, enjoying life. So when we arrived at the city, come home to remember the trip, saw shortfalls, see emptiness inside. What I regret most is the meal last night in Saigon, an impromptu extremely well, she grew tired and could not best, my best. Hopefully not make people unhappy, though I have been treasured as VIPs. But no matter what, so long ago that I had the opportunity to live their best, with the intensity and the freedom, elated, the sudden bold decision. At the hotel, the only sleeping hours to the airport more than 2 hours and re-enlist sleeping on the moving vehicle. Do not know many people who have gone assess how, but personally I prefer to go so, will live with every emotion, feeling unsteady, strong, inspired by the grand tour could not have. Of course, the adventure of the trip like this is not little. We have godspeed and everything godspeed, though about to Saigon still regret not going more or less being more. But for me, to have a bit of regret because it creates so negative balance, aftertaste, creating a special attraction. From Saigon to Dalat, we have to go on a journey of about 300 km mainly through two provinces of Dong Nai and Lam Dong, through two geographic region Southeast and Central Highlands. Not too long ramp but is not short, not too dangerous in the fragile boundary living - dead but also uneven, easily. The main stretch of road in high terrain, through the vast prairies, over the slope, curves, towns, forests, hills and immense greenery at the pass did not, but worthy including baoloc least two children and Prenn Pass. The journey that has opened up before us, at least to my eyes a domain entirely new space, a different geographical region. A person like me, live pretty pure geography, climate, customs, lifestyle and even thinking of Tonkin, the roads, the surrounding landscape is toiqua a different world. That world opens first eastern red land with rubber plantations college thousand. Taking forever to clear land and Dong Nai Rubber seen everywhere, also see the shape that bashful side untouched forests fragrant rubber. Many tree species strange that we could not ask, do not keep the name. The lake suddenly appeared between high hills caused particular surprise. The most special feeling, passionate and surprising especially when crossing roads cross Cat Tien national forest. The road between hun smoking in broadleaf forest (open parenthesis was time I did not know what it's like trees, to see people go sweep, collect leaves of it, who know just Dum) giving special antuong beauty, romantic, wild character, mysterious. At home, driving in this road last night, I have a feeling I'm going into the middle of a forest in fairy. Moon shine radiating down the rubber trees, throw up the ball blur shining, radiating across the immense space of the row straight trunk is actually a very picturesque scene, equally spacious and romantic. I love the pieces of the night, the shimmering air, tranquility of the forests that from the pure, immense, spontaneous, without any glitches in anxiety, urban hustle. By the time we reach the car in Bien Hoa city, I immediately recognized the difference in the atmosphere of the two regions, two regions, two air live like two opposites of yin and yang. The dirt roads spread out vast basaltic in front of us going off the province of Dong Nai and Lam Dong to. High terrain, flat roads running between plains why we observe the spectacular scenery, magnificent novel. Afternoon sun do all lit up, flickered as coffee plantations, forests runs across off to the horizon. I feel like in views of the vast universe. Vi soaring wind, cool and cold air. Sunny harmony. The hill / forest spread out on an immense tree. By now I comprehend what the lyrics "Darling plateau, windy plateau". And here and there, through the densely populated area, the promotion of coffee, pepper is the dried styles doorstep. Nature itself and life here brings a distinction to differentiate one region. Look people brunette, wearing baskets or motorbike via that life did liberal, peace. It exists on the face, eyes, and even their openness. Probably by nature, geography, land and soil here human preferences - a relatively mild climate - no one should be strict, harsh none must. Because when we pass Dong Nai, populated areas, a traffic policeman you are shooting speed, the car I stopped waiting clears the rubber forest edges, one uncle was stopped and the distance from the child drive 40km back alone, to this point, the other segments run faster. In northern nobody without stopping hints like that, at least in my experience the ride. Then the time asking for directions, stay in the pub, etc., meet people I have seen a considerate attitude, relaxed, amiable similar. I myself did not know what to say, thank mouth turned out as a reaction unconditional or inertia type. First take a journey with a phượt nature so something new to me also, also causes impressive, sometimes very strong. But the strongest feeling, especially impressive moments etched uphill, downhill. In this stretch of road, the driver toichi make up half of the pass only. I sat behind the rest, as the original agreement with vitri companion, performs the function of a "hug". Both our children pass through the Prenn Pass Bao Loc and are up to tens of kilometers. Go Pass at about 4pm Bao Loc. Sightseeing stop, take pictures, I still go for beauty, wilderness, something pure to the glitter of the scene. Ever Turns out I did not understand much about image prepared "sunny Pass" in the words of Zheng. The danger, the cliff, the mountain pass unsteady teach me how to concentrate, for I know the value of life, said collaborations precious, cargo cover in the same time companion. Two people in a car with an emotion, thought and impulse heart. Nobody said much but are very calm, careful and always watch the pages manually draw the scene before him. When to Pass Preen it was dark gloomy. Con last pass to enter the city of Dalat is equally long and dangerous pass of Bao Loc. I now purely a "hug" right in every sense. My fate handed submit totally to companion. Because we lost the car at high speed onto the fork spot should go to this pass a little late. It was dark and cold rather quickly arrived unexpectedly. Although quite carefully prepared, but we still have a little less warm clothes, they must (as Saigon very hot). How many can wear warm clothes are tucked off in person. Everyone, except me, were wearing raincoats before where all downhill into the city. All we are reminding each other to go carefully, sticking together but I kept working car faster. Sitting in the car, walk among pine trees about dark, solitary, I pay less attention to the road and noticed the scene by not visible. I'm still going to feel the air fragrant, cool, somewhat mystical forest of identical messages followed. For the first time in my life I lived in the forest incense true, in a sense been sheltering and during that soul to forget everything unfold with nature, to the destination partner. Can call such moments of great happiness is loving, sharing and empathy.











đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: