Maybe, if we adhere to time and plan, the journey will be more assurance about, so we don't have to regret when it's on, people's health will also help better fatigue. However, if done, will probably generate a cruise too strained, something not really comfortable, the stuff we want to completely let go when making this journey. Free stuff, random never also tripped to the many tribulations, but if implemented then everything will be good, will form many strong feelings. And with this trip, I myself found I've let go of all sorrow, completely forget the fret and anxiety, the towns of Africa tired of work and life. I was with the people, of the same nature, the freedom to experience the things I liked. Almost the whole of my spirit be refresh, fresh, wandering, fun, love life. So when we arrived at the city, back home again to remember the trip, again see the nervousness seen empty inside. What dismay for me is the meal last night in Saigon, a way also incredibly inspired, because too tired so don't be hard, hard. Hope not to spoil the fun, though I have been cherished as the upper.Anyway, the song for a long time I have a chance to live, with intense emotions and the freedom, the sudden, elated by the decision. At the hotel to sleep, the only hour right out of the airport more than two hours and sleep again enlist on the move. Don't know with who went to many reviews, but I myself like to go like that, will be living with all the emotion, feeling the difference, strong, countering the elation that the grand tour could not have. Of course, adventurous trips like this not less. We have Godspeed and all went well, although wind swept sad agreement arrived at Saigon is still more or less sorry for not going to be a lot more. But to me, to have a little pity like new make up taste, aftertaste, creating attractive special.From Saigon to Dalat, we must go on a journey of about 300 km mostly through two provinces of Dong Nai and Lam Dong, through two geographic domain East and Highlands. The road not too long but not short, not too dangerous in fragile border living-dead but not flat, easy. The mainly in high terrain, through the vast plains, over the slopes, curves, the commune, the trees, the hills bowls of green fields and no less significantly, which pass two passes BảoLộc and Prenn. Journey that has opened up before our eyes, at least for me a completely new space mountain, a distinct geographical region. A person like me, living quite domesticated with the geography, climate, customs, lifestyle, even thinking of the North, the roads, the same scenery around tôiqua is a whole other world. The world that opens first of Eastern Red Earth with modern rubber forests of thousands. Go to new forever off the land and where also found rubber, also saw the appearance of things e endless rubber forest party rules. Many strange plants that we don't ask, don't know the name. The Lakes suddenly appear between high hills caused particular surprise. Special feeling for, and most outlandish at going through the road cut through Sand First national forest. The way hun-in the middle of the forest of broad-leaved trees (open parenthesis is until now I don't know which is more like what the tree, when you see people go scanning, collecting leaves of it, who know only please) bring special ấntượng about the beauty, the dreaming, magical, untouched strokes. At about, running the car in this segment last night, I had the feeling I'm going into the middle of a forest in fairy. Fine moon shines down the soi, doused the light ball lightening up argue, irradiation throughout the expanses of the stem straight line this afternoon I really is a very fine scene, generosity and no less romantic. I love the night pieces, the evening air, peace of the forest from the in the vast nature, bearing, veo, not little stress of worry, urban bustle. Until our car touches the city of bien Hoa, I get out the difference in the air of the two domains, two regions, two air live as two for negative. Những con đường đất đỏ bazan trải ra mênh mông trước mặt chúng tôi khi đi hết địa phận tỉnh Đồng Nai, đến với Lâm Đồng. Địa hình cao, những đoạn đường phẳng chạy giữa bình nguyên khiến chúng tôi quan sát được những khung cảnh kỳ vĩ, tráng lệ lạ thường. Ánh nắng chiều làm tất cả sáng bừng lên, lung linh là những vườn cà phê, những khu rừng chạy tít tắt đến tận chân trời. Tôi có cảm giác như thu vào tầm mắt cả vũ trụ mênh mang. Gió vi vút, mát và hơi lạnh. Nắng chan hòa. Những đồi/ rừng cây cứ trải ra mênh mang. Đến giờ tôi mới thấu cái câu hát “Em yêu cao nguyên, cao nguyên đầy gió”. Và đây đó, qua khu vực đông dân cư, những bạt cà phê, tiêu được phơi phong ra trước cửa nhà. Tự bản thân thiên nhiên và cuộc sống nơi đây mang đến một nét riêng, khác biệt cho một vùng miền. Nhìn những con người da ngăm đen, đeo gùi qua đường hoặc đi xe máy thấy cuộc sống sao mà phóng khoáng, bình yên. Điều đó hiện hữu trên nét mặt, ánh mắt, và cả sự cởi mở của họ. Có lẽ là do thiên nhiên, địa lý, đất đai, thổ nhưỡng ở đây ưu đãi con người – kiểu khí hậu khá ôn hòa - nên không ai khắt khe, không ai khắc nghiệt thì phải. Bởi khi chúng tôi qua Đồng Nai, khu đông dân cư, một bạn bị cảnh sát giao thông bắn tốc độ, xe tôi vọt qua đứng lại chờ ven rừng cao su, một chú đã dừng lại bảo đoạn đường này các cháu chạy xe từ 40km trở lại thôi, đến đoạn này, đoạn kia hãy chạy nhanh. Ở miền Bắc chẳng ai không dưng lại mách nước như thế cả, ít nhất là kinh nghiệm đi xe của tôi. Rồi những lúc hỏi đường, vào quán nước nghỉ, vân vân, gặp con người tôi đều thấy một thái độ ân cần, thoải mái, dễ mến tương tự. Bản thân tôi chẳng biết nói gì, miệng bật ra lời cảm ơn như một phản ứng vô điều kiện hoặc kiểu quán tính. Lần đầu tiên tham gia một hành trình có tính chất một cuộc phượt nên cái gì với tôi cũng mới, cũng gây ấn tượng, có khi rất mạnh mẽ. Nhưng cảm giác mạnh nhất, ấn tượng khắc sâu nhất là những lúc lên dốc, đổ đèo. Ở những cung đường này, tôichỉ làm xế lên một nửa con đèo mà thôi. Còn lại tôi ngồi đằng sau, đúng như vịtrí thỏa thuận ban đầu với bạn đồng hành, thực hiện chức năng của một “ôm”. Cả hai con đèo chúng tôi qua là đèo Bảo Lộc và Prenn đều dài đến hàng chục cây số. Lên đèo Bảo Lộc lúc khoảng 4h chiều. Dừng lại ngắm cảnh, chụp ảnh, tôi lặng đi vì vẻ đẹp, sự hoang vu, cái thuần khiết đến long lanh của khung cảnh. Hóa ra từ trước tới giờ tôi hiểu không chuẩn lắm về hình ảnh “nắng qua đèo” trong ca từ của Trịnh. Sự nguy hiểm, cái cheo leo, chông chênh của đèo dốc dạy tôi cách tập trung, cho tôi biết giá trị của sự sống, biết quý giá những sự cộng tác, chở che trong những lúc cùng đồng hành. Hai con người trên một chiếc xe cùng một cảm xúc, suy nghĩ và xung động con tim. Chẳng ai nói nhiều nhưng đều hết sức bình tĩnh, cẩn trọng và luôn luôn trang thủ ngắm nhìn những khung cảnh vẽ ra trước mặt.Khi đến đèo Preen thì trời đã tối mịt mù. Con đèo cuối cùng để vào thành phố Đà Lạt cũng dài và nguy hiểm không kém đèo Bảo Lộc. Tôi lúc này hoàn toàn là một “ôm” đúng theo mọi nghĩa. Số mệnh của tôi trao gửi trọn vẹn cho bạn đồng hành. Vì xe chúng tôi lạc đường ở ngã rẽ chỗ lên cao tốc nên đi đến đèo này hơi muộn. Trời tối khá nhanh và cái lạnh ập đến bất ngờ. Dù đã chuẩn bị khá chu đáo song chúng tôi vẫn mang hơi ít áo ấm thì phải (vì Sài Gòn rất nóng). Có bao nhiêu áo ấm có thể mặc đều nhét hết vào người. Tất cả mọi người, trừ tôi, đều mặc luôn cả áo mưa trước khi đổ đèo vào thành phố. Tất cả chúng tôi đều dặn dò nhau là phải đi cẩn thận, bám sát nhau nhưng xe tôi vẫn cứ lao nhanh hơn. Ngồi sau xe, đi giữa rừng thông thâm u, tịch mịch, tôi ít để ý đến đường và cảnh bởi để ý cũng không nhìn thấy rõ. Tôi lặng đi để cảm cái không khí thơm tho, mát lành, có phần huyền hoặc của những rừng thông điệp trùng tiếp nối. Lần đầu tiên trong đời tôi được sống trong hương rừng đúng nghĩa, trong một cảm giác được chở che, trong lúc mà tâm hồn quên đi mọi thứ để mở ra cùng thiên nhiên, để cùng người đồng hành đến đích. Có thể gọi những giây phút như thế là tuyệt vời hạnh phúc của yêu thương, chia sẻ và đồng cảm.
đang được dịch, vui lòng đợi..