Liên tiếp mấy ngày nay, cứ vào lúc nửa đêm đang ngủ ngon lành Tâm bỗng dịch - Liên tiếp mấy ngày nay, cứ vào lúc nửa đêm đang ngủ ngon lành Tâm bỗng Anh làm thế nào để nói

Liên tiếp mấy ngày nay, cứ vào lúc

Liên tiếp mấy ngày nay, cứ vào lúc nửa đêm đang ngủ ngon lành Tâm bỗng giật cả tim khi nghe tiếng chuông điện thoại réo ầm ĩ. tiếng nhạc cứ nheo nhéo bên tai khiến anh phần bực mình, phần sợ làm phiền tới mọi người, nên mắt nhắm mắt mở Tâm mò tay xuống dưới gối lấy cái điện thoại: – Alô! (– …h…h…h…) . Bên kia đầu dây không tiếng trả lời , mà chỉ vang lên thứ âm thanh gì tựa như ai đó đang thở rất khó khăn. Tâm cố gắng lắng nghe nhưng không rõ được, Phía bên kia bỗng vang lên tiếng tin, tin, tin-cuộc gọi đã bị ngắt.( Tâm bực bội tắt máy, anh kéo chăn chùm kín đầu định ngủ tiếp vậy mà tiếng nhạc chuông của Tâm lại vang lên lanh lảnh làm anh giật bắn cả người, tim đập loạn xạ. anh ngồi bật dậy nhìn ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại cầm tay mà vừa đây anh đã tắt nguồn rõ ràng. Anh bỗng nhớ lại tiếng thở đứt quãng khi nãy.)
– Tâm ơi! Sao mày không nghe điện thoại đi. Ồn quá!-bình
(Tâm vội vàng bấm ngắt cuộc điện gọi tới, xong, anh thử bật màn hình lên thì nó tối thui, máy đang trong tình trạng tắt nguồn. Tâm bắt đầu thấy lạnh hết tay chân. Tâm chưa kịp thảy cái điện thoại xuống Tâm đã giật bắn người lên một lần nữa, cái điện thoại lại sáng lên và rung trong tay anh, dù sợ Tâm nghĩ phải nghe một lần nữa xem cái trong khó hiểu gì đang diễn ra với anh). Tâm thu hết can đảm bấm máy, anh kề sát lỗ tai: – Alô?
Á Á Á Á Á!!!!
(Tâm hoảng hốt buông điện thoại rơi xuống chiếu, anh cảm thấy muốn nghẹt thở.) Tiếng la thất thanh ấy quá quen thuộc với Tâm, bởi nó cứ lởn vởn trong trí nhớ anh suốt một tháng nay. Tâm liền chạy vội sang phòng thằng Luân:
– Luân! Luân! Mày ngủ chưa?
– Gì vậy mày? Sao không ngủ đi? Giọng Luân hơi bực khi bị phá giấc ngủ.
(Tâm sà xuống chui vô kéo mền trùm chung với Luân).)( Luân ngạc nhiên quay qua):
– Gì vậy? mày làm gì mà run như mới gặp ma vậy Tâm? Về bên ngủ đi
– Con..con Thảo mới gọi cho tao!-Giọng Tâm run như đang lên cơn sốt rét. (nói xong Tâm ôm Luân cứng ngắt)
– Mày sao vậy? Mày đừng làm tao sợ nghe Tâm! mày không được bình thường hả?-Luân ngạc nhiên tột độ khi nghe Tâm bảo như thế.
anh bật dậy tốc mền, lôi Tâm cùng bật dậy. Trông Tâm xanh mét, Luân không hiểu có chuyện gì đang xảy đến với Tâm( nó đang sợ hãi thật sự)
– Thật mà! Tao nghe giọng của nó tao biết liền.
– Trời đất! Con Thảo làm sao nói được mà mày nghe giọng nó cơ chứ? mày đùa dai quá Tâm!
– Tao không đùa! Nó thét lên muốn rách cả màng nhĩ tao đây nè.
– Mày đưa điện thoại đây tao coi!
– Mày giỡn với tao hả Tâm,điện thoại mày ngúm từ đời nào rồi.
– Đúng rồi! Tao tắt đó. Vậy mà nó vẫn reo mới lạ.
– Hai thằng này bộ không cho người khác ngủ hả tụi bây?-Tiếng thằng Bình lại cất lên có vẻ bực mình .-chúng mày có định để cho người khác nhủ không hả?– Con bà nó! Bộ tối nay tụi bây không cho anh em ngủ hay sao? Hết thằng này có điện thoại lại đến thằng kia vậy? Rồi sao không tắt máy giùm con đi cha, để nó hát om sòm hoài vậy? mày chết rồi hả Luân?
-Thôi mày ngủ đây cũng được, cố ngủ đi cho tụi nó ngủ, không tụi nó la bây giờ. Mai rồi tính!-luân bảo Tâm vậy nhưng bây giờ tới phiên anh lại không ngủ được
Bình chửi to nên cả đám đều lục đục thức dậy, Bảo lò mò trong bóng tối đốt điếu thuốc rít một hơi dài. Hiếu thì cứ theo thói quen là lợi dụng ánh sáng yếu ót từ ngoài hàng hiên hắt vào như mọi hôm để lò mò đi vào toa-lét. cùng lúc tiếng cánh cửa toa-lét vừa kéo lại cái “Sột”, cũng là lúc cả bọn nghe giọng Hiếu la thất thanh cùng với giọng Luân kêu lớn hoảng hốt:
–A …A ….A….A...!– Hơ…. ơ …..ơ ….ơ ….ơ!
Rồi tiếng của toa-lét kéo rầm rầm. Bình nghe các bạn có sự cố nên đã nhanh chân vọt ra bật đèn. Hiếu run sợ đến nỗi chưa đứng thẳng người lên được, anh nắm lấy Bình nhăn mặt thì thào một cách khó khăn:– C..o..n... Con Thảo nó ngồi trỏng! Cả bọn im phăng phắc. Luân cũng chỉ ngay vào phòng mình nói khẽ: – Nó cũng vừa gọi điện cho tao. – Hai thằng bây im đi! Bệnh tâm thần hết rồi hả? Tụi bây thừa biết bây giờ nó đang nằm ở đâu mà, phải không?-Bình nghe Hiếu và Luân nói thế nên quát to cố ý để át đi nỗi sợ mà bề ngoài nhưng thực sự trong Bình thì biết quá rõ nguyên nhân nỗi sợ ấy xuất phát từ chuyện gì.bỗng, Tâm liền lên tiếng ngay sau câu nói của Bình như thể để chứng minh cho sự việc mà Hiếu và Luân vừa trải qua: – Tao cũng nhận được cú điện thoại của con Thảo, nên tao sợ quá mới nhảy qua ngủ chung với thằng luân đó! Cũng là Bình nóng tính quát lên:– Tụi bây điên hết rồi! Nó câm làm sao nói mà gọi điện cho tụi bây? – Tụi tao chỉ nghe nó hét lên y như bữa tụi mình. Bảo nghe Luân nói tới đó lấy tay bụm miệng Luân lại:– Suỵt! Bộ mày muốn cả đám đi tù hả?
– Chả lẽ nó đội mồ sống dậy tìm tụi mình trả thù?-Bình vừa nói dứt câu thì bên ngoài trời bỗng nổi giông gió, mấy tấm tôn cũ bị bong đinh va vào nhau rầm rầm. Cánh cửa sổ bên phòng con thảo mất chốt ,đánh lụp cụp vào khung cửa tự như ai đó đang trút cơn giận dữ vào nó, tiếng gió rít lên giữa đêm khuya giống như tiếng ai đó thét gào đầy đe dọa nghe rợn tóc gáy. Tiếng mấy cành cây tràm gãy nghe lắc rắc, lá quạt vào nhau xào xạc, tưởng chừng như giông to, gió lớn lắm vậy. Cả năm thằng con trai đứng tụm giữa nhà, tròn mắt lắng nghe. Không hiểu trong lòng của mỗi người họ đang nghĩ gì mà mặt ai cũng căng thẳng, hoảng hốt. Sáng hôm sau khi họ bước ra ngoài thì điều làm họ ngạc nhiên đến tột đọ là cảnh vật không hề như họ nghĩ, mọi thứ đều bình thường. Buổi trưa ngồi quán cà phê cóc Bình và Bảo thì thầm với nhau:
– Này! Chuyện tụi thằng Luân gặp tối qua không biết có thật hay không? Rủi như ai đó phát hiện được là cả đám toi luôn!
– Tao cũng nghi ngờ lắm! nhưng khi nào tai nghe, mắt thấy tao mới tin.
– Nếu không có vậy sao đêm qua trông tụi nó hớt hải dữ, y như thật!– Tao không biết sao nữa, nhưng hình như tao cũng cảm thấy rờn rợn , ớn sương sống. một tháng qua nhiều đêm vào lúc nửa khuya tao cứ nghe tiếng ú ớ của con Thảo ngoài cửa.
-Thật không mày? Sao ghê vậy?-Bình vừa nói dứt câu thì điện thoại trong túi bỗng rung lên, có tin nhắn của Luân: “Tụi bây vô xưởng lẹ đi”.Đúng 11h15′ cả đám bọn nó trở về nhà trọ. Đám Luân bắc một nồi mì gói to tướng đặt giữa nhà. Cả bọn quay quanh chưa kịp ăn thì điện thoại trong túi Bình rung lên, anh móc túi lôi chiếc điện thoại ra xem.Bỗng mặt Bình tái xanh, anh ngồi thừ người ra. lặng đi trong khi tiếng nhạc chuông vẫn đang đổ đều đều. Bảo thấy thái độ của Bình không bình thường, biết là có chuyện anh ngập ngừng hỏi bạn:– Ai gọi mày vậy?
Bình không trả lời Bảo mà từ từ đưa máy cho Bảo. Nhìn thấy dòng chữ: “Hải Thảo đang gọi” hiện lên trên màn hình chiếc điện thoại (đang rung bần bạt trên tay mình) .Bảo sợ hãi quẳng ngay nó xuống đất. Họ đều nín thở nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Một lúc sau tiếng nhạc chuông im bặt, Bình vội vàng cầm nó lên, tắt nguồn và đẩy nó vào góc nhà. Cả năm người lặng lẽ ngồi trước nồi mì .Thế nhưng trong lòng mỗi người đang vang lên một câu hỏi: “Tại sao Hải Thảo chưa chết? Hải Thảo đã chết và linh hồn cô ta đang tìm về trả thùchúng ta sao?
Dường như trong năm người chỉ có Hiếu là tận mắt thấy bóng ma của Hải Thảo hiện lên trong toa-lét đêm qua,anh vô cùng sợ hãi trước chuyện vừa xảy ra.Bỗng anh đột nhiên mếu máo lên tiếng khiến bốn người còn lại không khỏi giật mình:
– Tao sẽ chuyển chỗ ở. Tao không ở đây nữa đâu. Đêm hôm qua chính mắt tao đã nhìn thấy con Thảo ngồi thù lù trong toa-lét. Tụi bây không tin tao hả? Nó trông ghê lắm ! Mặt nó trắng bệch, hai hố mắt đen ngòm, dòi bọ lúc nhúc chui ra từ miệng nó. Nó còn đưa cánh tay chộp lấy tao, may mà tao thụt lại kịp.
Bảo làm cử chỉ khoát tay rồi nói to như để chấn an các bạn, và cũng là để tự trấn an mình:– Thôi! gì thì gì, nó cũng không thể nào hại tụi mình được đâu. Tụi bây phải vững tinh thần lên. Sợ gì chứ? Ăn trước rồi tính, tao đói lắm rồi.
Nhưng Bảo vừa cầm tô mì của mình lên đã vội buông rơi đánh xoảng. Tô mì của Bảo bỗng trở thành một tô óc lùi nhùi, trôi lềnh bềnh giữa tô nước đen kịt, bốc mùi hôi thối. cả bọn thấy thế cũng lo lắng buông đũa, không ai đụng vào miếng mì nào.
– Tởm quá! Thật là ghê! Tóc của nó đầy trong tô của tao.-bảo nói
Sau những giây phút kinh hoàng mà Bảo đã trải qua, tất cả họ đều im lặng. Hai đêm sau, khi ấy đã là nửa đêm, Bảo bỗng nghe có tiếng bước chân ngoài hàng hiên, rồi tiếng ú ớ của hải Thảo trỗi lên khàn đục ngoài cửa. Bảo hoảng hốt trùm khăn kín đầu, bịt chặt cả hai tai… Nhưng anh vẫn nghe Thảo ú ớ ngoài kia… Rồi cái điện thoại của Bảo bất sáng với tiếng nhạc chuông đổ ầm ĩ. Bảo run bắn anh lầm bầm như người mất trí:– Tôi lạy Thảo! Nếu Thảo không nhát ma tôi nữa thì tôi hứa sẽ đầu thú ngay bây giờ!
Bảo vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại im bặt, tiếng ú ớ của Thảo cũng không còn vang lên ngoài cửa. Giữa đêm tối Bảo trở dậy lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Đi được độ vài chục bước chân Bảo mới cảm thấy hơi lạnh sương đêm thấm vào người khiến anh rùng mình mấy chập liên tục. Bảo sực tỉnh, chung quanh đường phố vắng lặng, tr
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Liên tiếp mấy ngày nay, cứ vào lúc nửa đêm đang ngủ ngon lành Tâm bỗng giật cả tim khi nghe tiếng chuông điện thoại réo ầm ĩ. tiếng nhạc cứ nheo nhéo bên tai khiến anh phần bực mình, phần sợ làm phiền tới mọi người, nên mắt nhắm mắt mở Tâm mò tay xuống dưới gối lấy cái điện thoại: – Alô! (– …h…h…h…) . Bên kia đầu dây không tiếng trả lời , mà chỉ vang lên thứ âm thanh gì tựa như ai đó đang thở rất khó khăn. Tâm cố gắng lắng nghe nhưng không rõ được, Phía bên kia bỗng vang lên tiếng tin, tin, tin-cuộc gọi đã bị ngắt.( Tâm bực bội tắt máy, anh kéo chăn chùm kín đầu định ngủ tiếp vậy mà tiếng nhạc chuông của Tâm lại vang lên lanh lảnh làm anh giật bắn cả người, tim đập loạn xạ. anh ngồi bật dậy nhìn ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại cầm tay mà vừa đây anh đã tắt nguồn rõ ràng. Anh bỗng nhớ lại tiếng thở đứt quãng khi nãy.)– Tâm ơi! Sao mày không nghe điện thoại đi. Ồn quá!-bình(Tâm vội vàng bấm ngắt cuộc điện gọi tới, xong, anh thử bật màn hình lên thì nó tối thui, máy đang trong tình trạng tắt nguồn. Tâm bắt đầu thấy lạnh hết tay chân. Tâm chưa kịp thảy cái điện thoại xuống Tâm đã giật bắn người lên một lần nữa, cái điện thoại lại sáng lên và rung trong tay anh, dù sợ Tâm nghĩ phải nghe một lần nữa xem cái trong khó hiểu gì đang diễn ra với anh). Tâm thu hết can đảm bấm máy, anh kề sát lỗ tai: – Alô?Á Á Á Á Á!!!!(Tâm hoảng hốt buông điện thoại rơi xuống chiếu, anh cảm thấy muốn nghẹt thở.) Tiếng la thất thanh ấy quá quen thuộc với Tâm, bởi nó cứ lởn vởn trong trí nhớ anh suốt một tháng nay. Tâm liền chạy vội sang phòng thằng Luân:– Luân! Luân! Mày ngủ chưa?– Gì vậy mày? Sao không ngủ đi? Giọng Luân hơi bực khi bị phá giấc ngủ. (Tâm sà xuống chui vô kéo mền trùm chung với Luân).)( Luân ngạc nhiên quay qua):– Gì vậy? mày làm gì mà run như mới gặp ma vậy Tâm? Về bên ngủ đi– Con..con Thảo mới gọi cho tao!-Giọng Tâm run như đang lên cơn sốt rét. (nói xong Tâm ôm Luân cứng ngắt)– Mày sao vậy? Mày đừng làm tao sợ nghe Tâm! mày không được bình thường hả?-Luân ngạc nhiên tột độ khi nghe Tâm bảo như thế. anh bật dậy tốc mền, lôi Tâm cùng bật dậy. Trông Tâm xanh mét, Luân không hiểu có chuyện gì đang xảy đến với Tâm( nó đang sợ hãi thật sự)– Thật mà! Tao nghe giọng của nó tao biết liền.– Trời đất! Con Thảo làm sao nói được mà mày nghe giọng nó cơ chứ? mày đùa dai quá Tâm!– Tao không đùa! Nó thét lên muốn rách cả màng nhĩ tao đây nè.– Mày đưa điện thoại đây tao coi!– Mày giỡn với tao hả Tâm,điện thoại mày ngúm từ đời nào rồi.– Đúng rồi! Tao tắt đó. Vậy mà nó vẫn reo mới lạ.– Hai thằng này bộ không cho người khác ngủ hả tụi bây?-Tiếng thằng Bình lại cất lên có vẻ bực mình .-chúng mày có định để cho người khác nhủ không hả?– Con bà nó! Bộ tối nay tụi bây không cho anh em ngủ hay sao? Hết thằng này có điện thoại lại đến thằng kia vậy? Rồi sao không tắt máy giùm con đi cha, để nó hát om sòm hoài vậy? mày chết rồi hả Luân?-Thôi mày ngủ đây cũng được, cố ngủ đi cho tụi nó ngủ, không tụi nó la bây giờ. Mai rồi tính!-luân bảo Tâm vậy nhưng bây giờ tới phiên anh lại không ngủ được Bình chửi to nên cả đám đều lục đục thức dậy, Bảo lò mò trong bóng tối đốt điếu thuốc rít một hơi dài. Hiếu thì cứ theo thói quen là lợi dụng ánh sáng yếu ót từ ngoài hàng hiên hắt vào như mọi hôm để lò mò đi vào toa-lét. cùng lúc tiếng cánh cửa toa-lét vừa kéo lại cái “Sột”, cũng là lúc cả bọn nghe giọng Hiếu la thất thanh cùng với giọng Luân kêu lớn hoảng hốt:–A …A ….A….A...!– Hơ…. ơ …..ơ ….ơ ….ơ! Rồi tiếng của toa-lét kéo rầm rầm. Bình nghe các bạn có sự cố nên đã nhanh chân vọt ra bật đèn. Hiếu run sợ đến nỗi chưa đứng thẳng người lên được, anh nắm lấy Bình nhăn mặt thì thào một cách khó khăn:– C..o..n... Con Thảo nó ngồi trỏng! Cả bọn im phăng phắc. Luân cũng chỉ ngay vào phòng mình nói khẽ: – Nó cũng vừa gọi điện cho tao. – Hai thằng bây im đi! Bệnh tâm thần hết rồi hả? Tụi bây thừa biết bây giờ nó đang nằm ở đâu mà, phải không?-Bình nghe Hiếu và Luân nói thế nên quát to cố ý để át đi nỗi sợ mà bề ngoài nhưng thực sự trong Bình thì biết quá rõ nguyên nhân nỗi sợ ấy xuất phát từ chuyện gì.bỗng, Tâm liền lên tiếng ngay sau câu nói của Bình như thể để chứng minh cho sự việc mà Hiếu và Luân vừa trải qua: – Tao cũng nhận được cú điện thoại của con Thảo, nên tao sợ quá mới nhảy qua ngủ chung với thằng luân đó! Cũng là Bình nóng tính quát lên:– Tụi bây điên hết rồi! Nó câm làm sao nói mà gọi điện cho tụi bây? – Tụi tao chỉ nghe nó hét lên y như bữa tụi mình. Bảo nghe Luân nói tới đó lấy tay bụm miệng Luân lại:– Suỵt! Bộ mày muốn cả đám đi tù hả?– Chả lẽ nó đội mồ sống dậy tìm tụi mình trả thù?-Bình vừa nói dứt câu thì bên ngoài trời bỗng nổi giông gió, mấy tấm tôn cũ bị bong đinh va vào nhau rầm rầm. Cánh cửa sổ bên phòng con thảo mất chốt ,đánh lụp cụp vào khung cửa tự như ai đó đang trút cơn giận dữ vào nó, tiếng gió rít lên giữa đêm khuya giống như tiếng ai đó thét gào đầy đe dọa nghe rợn tóc gáy. Tiếng mấy cành cây tràm gãy nghe lắc rắc, lá quạt vào nhau xào xạc, tưởng chừng như giông to, gió lớn lắm vậy. Cả năm thằng con trai đứng tụm giữa nhà, tròn mắt lắng nghe. Không hiểu trong lòng của mỗi người họ đang nghĩ gì mà mặt ai cũng căng thẳng, hoảng hốt. Sáng hôm sau khi họ bước ra ngoài thì điều làm họ ngạc nhiên đến tột đọ là cảnh vật không hề như họ nghĩ, mọi thứ đều bình thường. Buổi trưa ngồi quán cà phê cóc Bình và Bảo thì thầm với nhau:
– Này! Chuyện tụi thằng Luân gặp tối qua không biết có thật hay không? Rủi như ai đó phát hiện được là cả đám toi luôn!
– Tao cũng nghi ngờ lắm! nhưng khi nào tai nghe, mắt thấy tao mới tin.
– Nếu không có vậy sao đêm qua trông tụi nó hớt hải dữ, y như thật!– Tao không biết sao nữa, nhưng hình như tao cũng cảm thấy rờn rợn , ớn sương sống. một tháng qua nhiều đêm vào lúc nửa khuya tao cứ nghe tiếng ú ớ của con Thảo ngoài cửa.
-Thật không mày? Sao ghê vậy?-Bình vừa nói dứt câu thì điện thoại trong túi bỗng rung lên, có tin nhắn của Luân: “Tụi bây vô xưởng lẹ đi”.Đúng 11h15′ cả đám bọn nó trở về nhà trọ. Đám Luân bắc một nồi mì gói to tướng đặt giữa nhà. Cả bọn quay quanh chưa kịp ăn thì điện thoại trong túi Bình rung lên, anh móc túi lôi chiếc điện thoại ra xem.Bỗng mặt Bình tái xanh, anh ngồi thừ người ra. lặng đi trong khi tiếng nhạc chuông vẫn đang đổ đều đều. Bảo thấy thái độ của Bình không bình thường, biết là có chuyện anh ngập ngừng hỏi bạn:– Ai gọi mày vậy?
Bình không trả lời Bảo mà từ từ đưa máy cho Bảo. Nhìn thấy dòng chữ: “Hải Thảo đang gọi” hiện lên trên màn hình chiếc điện thoại (đang rung bần bạt trên tay mình) .Bảo sợ hãi quẳng ngay nó xuống đất. Họ đều nín thở nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Một lúc sau tiếng nhạc chuông im bặt, Bình vội vàng cầm nó lên, tắt nguồn và đẩy nó vào góc nhà. Cả năm người lặng lẽ ngồi trước nồi mì .Thế nhưng trong lòng mỗi người đang vang lên một câu hỏi: “Tại sao Hải Thảo chưa chết? Hải Thảo đã chết và linh hồn cô ta đang tìm về trả thùchúng ta sao?
Dường như trong năm người chỉ có Hiếu là tận mắt thấy bóng ma của Hải Thảo hiện lên trong toa-lét đêm qua,anh vô cùng sợ hãi trước chuyện vừa xảy ra.Bỗng anh đột nhiên mếu máo lên tiếng khiến bốn người còn lại không khỏi giật mình:
– Tao sẽ chuyển chỗ ở. Tao không ở đây nữa đâu. Đêm hôm qua chính mắt tao đã nhìn thấy con Thảo ngồi thù lù trong toa-lét. Tụi bây không tin tao hả? Nó trông ghê lắm ! Mặt nó trắng bệch, hai hố mắt đen ngòm, dòi bọ lúc nhúc chui ra từ miệng nó. Nó còn đưa cánh tay chộp lấy tao, may mà tao thụt lại kịp.
Bảo làm cử chỉ khoát tay rồi nói to như để chấn an các bạn, và cũng là để tự trấn an mình:– Thôi! gì thì gì, nó cũng không thể nào hại tụi mình được đâu. Tụi bây phải vững tinh thần lên. Sợ gì chứ? Ăn trước rồi tính, tao đói lắm rồi.
Nhưng Bảo vừa cầm tô mì của mình lên đã vội buông rơi đánh xoảng. Tô mì của Bảo bỗng trở thành một tô óc lùi nhùi, trôi lềnh bềnh giữa tô nước đen kịt, bốc mùi hôi thối. cả bọn thấy thế cũng lo lắng buông đũa, không ai đụng vào miếng mì nào.
– Tởm quá! Thật là ghê! Tóc của nó đầy trong tô của tao.-bảo nói
Sau những giây phút kinh hoàng mà Bảo đã trải qua, tất cả họ đều im lặng. Hai đêm sau, khi ấy đã là nửa đêm, Bảo bỗng nghe có tiếng bước chân ngoài hàng hiên, rồi tiếng ú ớ của hải Thảo trỗi lên khàn đục ngoài cửa. Bảo hoảng hốt trùm khăn kín đầu, bịt chặt cả hai tai… Nhưng anh vẫn nghe Thảo ú ớ ngoài kia… Rồi cái điện thoại của Bảo bất sáng với tiếng nhạc chuông đổ ầm ĩ. Bảo run bắn anh lầm bầm như người mất trí:– Tôi lạy Thảo! Nếu Thảo không nhát ma tôi nữa thì tôi hứa sẽ đầu thú ngay bây giờ!
Bảo vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại im bặt, tiếng ú ớ của Thảo cũng không còn vang lên ngoài cửa. Giữa đêm tối Bảo trở dậy lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Đi được độ vài chục bước chân Bảo mới cảm thấy hơi lạnh sương đêm thấm vào người khiến anh rùng mình mấy chập liên tục. Bảo sực tỉnh, chung quanh đường phố vắng lặng, tr
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Consecutive days now, just at midnight sleeping soundly shock the heart when the center suddenly heard the phone ringing loudly. music just made ​​you squint ear pinching part frustrating, part fear of disturbing to everyone, so eyes open mind groping blindly reached under the pillow get the phone: - Hello! (- ... H ... h ... h ...). Over the phone no answer, only the sound of what sounded like someone was breathing very difficult. Tam tried to listen but not clear, other side suddenly sounded believe, believe, believe-call was disconnected. (Mind frustrating shutdown, he pulled the blanket wrapped head to keep sleeping so that voice ringtones Heart of resound shrilly as he jumped all people, my heart beating wildly. I sat up and looked at the light emitted from a cell phone that has it clear he powered off. He suddenly remembered sigh broken a while ago.)
- My Heart! Why do not hear the phone. Noisy too! Flask
(Heart rush click interrupt calls dial to, then, you try to turn on the monitor, it was pitch black, the machine is in power off situation. Tam started off hands and feet feel cold. Mind not promptly all the phone down Tam has jumped up again, the phone light up and vibrate in his hands, though he thought afraid to hear again see something in confusing what's happening to him). Systolic guts shooting, he pressed against her ear: - Hello?
Á Á Á Á Á !!!!
(Heart panic drop falling projector phone, you feel like choking.) English was screaming too familiar with the center, because it haunted my memory for a month now. Mind immediately rushed to the room boy London:
- London! Gong! You sleep yet?
- What is it you? Why do not you sleep? London accent annoyed when broken sleep.
(Mind countless underground drag swooped down blanket covered with London).) (London surprise turned to):
- What? What do you tremble like a ghost met Tam? On the bed
- Con..con new Thao call me! genre Heart suffers tremors as malaria. (Finished speaking Tam Luan hug rigid)
- You're wrong? You do not make me afraid to hear Tam! you are not normal, huh? basis of an almost astonishing to hear such Tam said.
He stood up speed quilts, goodbye and jumped up. Tam looked livid, Luan did not understand what was happening to the center (it is fear really)
- Really! I hear his voice I knew immediately.
- Goodness! Son Thao how can you say that you hear it anyway? Mind you kidding too long!
- I'm not kidding! It screamed torn eardrum want me here ne.
- You gave me your phone as this!
- You're joking with me, huh Tam phone then you sip from public life.
- Yeah! Tao disable it. Yet it is still novel ring.
- Two guys the others sleep do not you guys? Sie rapture guy Binh again seems annoyed.-y'all have to let other people do not you? - Your son it! Ministry tonight you guys do not give you sleep or what? Out of this guy with his phone to the other guys about? Then why do not you go father fears shutdown, so it sing rowdy nostalgic about? you die lah London?
-Come here you sleep well, try to sleep for us it sleeps, not us it is now. Mai then counted! Basis of an security center but now coming sessions so he could not sleep
Binh verbally to be both green opaque cloud are awake, Bao dimly burning cigarette in the dark a long hiss. Hieu themselves routinely abusing the faint light from the porch like all day splashing into slaughterhouse to go into the toilet. simultaneous voice toilet door as he pulled back the "fever", it is time we heard the screaming voices Hieu with panicked voice cried London:
-A ... A ... .A ... .A ...! - Heh .... ..o ... err ... .O ... .O!
Then the voice of the toilet pull rumbled. Binh hear you have a problem so were quick light goes out. Hieu was trembling so much that has not straightened up, he grabbed Binh grimaces whispered with difficulty: - C..o..n ... The Thao it sit in! All four silent. London also pointed right into his room whispered: - It has just phoned me. - Two guys now shut up! Mental illness out again? They're now knew now where it is located, is not it? Flask and Luan said Hieu heard shouts intentionally so to drown out the fear that the outside but really in Binh then knew what causes fear He comes from the story gi.bong, immediately voiced Center as soon as possible Binh's statement to justify the fact that Hieu and London just experienced: - I also received a call from the Draft, so I'm afraid the new jump through rotation guy sleeping with it! Also the heater calculated shouted: - They're now all gone mad! It says how dumb that call you guys? - We heard it I just scream like meals us. Luan said Bao listen to that laid their hand to mouth Wheel: - Shh! Ministry of the crowd you want to go to prison, huh?
- Is there it his grave to find her revenge we? flask has just finished speaking, the sun suddenly emerged outside wind storm, some old corrugated nails from peeling rumbled collide . The window latch side lost filial room, hit the door frame magnifying swing like someone is venting anger in it, the wind hissing sound during the night like someone roared menacingly creepy hear. German fractures hear the branches shook sprinkle melaleuca, fan leaves rustling together, seemed to thunderstorms, high winds so much. All five boys stood clustered between home, listening eyes. Do not understand the hearts of every person they think that everyone present tense, jittery. The next morning when they step outside, it surprised them to extreme scene is not as they think, everything is normal. Noon toad sitting cafe Bao Binh and whispering to each other:
- Hey! Story Wheel guy we met last night did not know is true or not? Risks like somebody discovered that the stab me always!
- I also doubt very! but when the headset, see my eyes to believe.
- If there are no stars last night so it looks we frantically data, lifelike! - I do not know why, but apparently I felt Aaron creepy, chills dew live. a month over night at midnight I heard inarticulate on the Draft door.
-Really do not you? Why so terrible? Flask has finished speaking, the phone in my pocket vibrated suddenly, with a message of London: "We're very quickly going workshop" .Dung 11:15 it whole multitude they return to the inn. Dam north London a huge pot noodles placed between. They all ate barely orbiting the phone in pocket Binh trembled, he pulled the phone pickpockets out xem.Bong Binh pale face, he sat stiffened. English sank while ringtones are flowing evenly. Bao Binh see attitude is not normal, knew something he hesitated to ask you: - Who called you that?
Binh did not answer but slowly bring the machine Bao Bao. See the words: "Hai Thao is called" pops up on the phone screen (vibrating you turn on your hand) something: fear immediately threw it to the ground. They are breathlessly staring at the phone. An hour later ringtone silent, Binh hastily picked it up, turning it off and push it into the corner. All five people quietly sitting .The pot noodle but inside each one sounded a question: "Why Hai Thao not dead? Hai Thao died and her soul was looking to pay document proving things?
It seems that in years who only saw firsthand Hieu Hai Thao's ghost shows up in the toilet last night, I was really scared before talk ra.Bong he suddenly just happened recently cowardly to speak out so that the four remaining people not startled:
- I'll move on. I'm not here anymore. Last night I saw firsthand the Draft dozes in the toilet. You guys do not believe me, huh? It looked terribly! His face was white, his eyes two dark pit, crawling worms coming out of his mouth. It also included arm grabbed me, unfortunately, but I retract back up.
Make gestured gesturing and talking to as to seismic safety of you, and also to reassure himself: - Come on! In any case, it can not hurt us to be where her. We now have strong morale up. Afraid of what? Eat first and then counted, I hungry.
But Bao has picked up his bowl was quickly letting go hit sinuses. Bao noodle soup bowl brain suddenly become a back nhùi, adrift between black watercraft, stinks. we see how well both dropped chopsticks worry, no one touch any piece of bread.
- Disgusting! It was horrible! His hair in a bowl full of tao.-protected say
after the horrifying moments that Bao has undergone, all are silent. Two nights later, when he was midnight, Bao suddenly heard footsteps outside patio, customs and language Thao inarticulate hoarse emerges outside the door. Security tight headgear panic started, firmly covering both ears ... But I still hear Thao inarticulate out there ... Then the real storage device with music bright rings loudly. Make shaking him like a lunatic muttering: - I bow to Talk! If not shy Thao ghost again, I promise I will surrender now!
Bao finished talking, the phone stopped ringing, inarticulate voice no longer sounded Thao door. Between Darkness Protection afoot quietly opened out. Go get a few dozen feet of new Bao feel slightly cold night dew seeped into some people made ​​him shudder continuous shutter. Make reverie, quiet street around, tr
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: