Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là ngườ dịch - Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là ngườ Anh làm thế nào để nói

Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè

Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của bố không lúc nào sang trọng.

“Sắp nghỉ chưa con? Bao giờ thì về?”

Là tin nhắn của bố, tôi thở dài ngao ngán, xóa tin đi và nhét điện thoại vào trong cặp. Trong khi mấy đứa bạn cùng phòng được bố mẹ gọi điện hỏi thăm liên tục thì bố thỉnh thoảng mới nhắn cho tôi vài tin. Mặc dù tôi đã đăng kí gói cước sinh viên cho bố và sử dụng trong cùng một mạng nhưng bố luôn như vậy, những tin nhắn ngắn gọn, chỉ bao gồm nội dung thật cần thiết.

Tôi lấy tay, khều chiếc mũ ở trên bàn, lững thững bước ra ngoài. Buổi sáng mùa hè, trời đã hơi nắng gắt, nhưng không khí vẫn còn dễ chịu lắm, mấy đám mây trắng trôi từ từ trên nền trời xanh vô tư lự tạo một cảm giác hết sức trong lành.

- Trang ơi, mày không chuẩn bị đồ mà về đi. Ra ngoài làm gì đấy?

Cái Nga, con bạn cùng phòng, vừa gấp quần áo cất vào cái ba lô đen kiểu con trai vừa nói vọng ra ngoài. Tôi không trả lời, tiếp tục bước ra khỏi phòng, đi dọc hành lang, tôi muốn đi đâu đó cho thoải mái. Về nhà ư? Tôi không muốn về.

lang thang một mình

Nhà tôi ở một ngôi làng thuộc tỉnh Nam Định nhưng cách xa thành phố vài chục kilomet. Xa đô thị, xa “văn minh” nên sự lạc hậu và quê mùa luôn tràn ngập trong gia đình từ khi tôi sinh ra đến khi tôi bước chân vào giảng đường đại học.

Tôi vốn cũng là một đứa học khá, lớp 3, tôi được huyện cho lên trường chuyên học nhưng bố tôi không đồng ý vì trường ở xa nhà vả lại ở tận trên đường quốc lộ nên không có điều kiện cho tôi đi học. Thế là tôi lại tiếp tục học nơi trường cũ và vị trí của tôi được nhường lại cho một đứa bạn cùng lớp. Lên cấp hai, cô giáo chủ nhiệm lớp 7 của tôi ngỏ ý khuyên tôi nên tập trung học một vài môn chính để thi vào trường THPT chuyên Lê Hồng Phong. Trước đó, tôi không hề biết đến Lê Hồng Phong là trường như thế nào. Nhưng từ đó tôi luôn khao khát rồi một ngày sẽ được học dưới mái trường ấy.

Lớp 8 cô giáo nói tôi cần phải đi học thêm kiến thức nâng cao nếu muốn thi vào trường thpt Lê Hồng Phong. Bấy giờ tôi mới kể cho bố mẹ nghe về những gì cô giáo nói. Bố không ủng hộ mà chỉ gạt đi: “Học thêm tận trên phố thì xa lắm, bố lại bận, không đưa đi được đâu. Thôi, học được đến đâu thì học.”

Vậy là tôi không đi học thêm nhưng bao ước mơ thì vẫn thầm ấp ủ. Lớp 9, tôi dự thi violypic cấp tỉnh và kha khá thành tích đạt được cộng thêm thầy giáo chủ nhiệm thuyết phục, bố đồng ý đưa tôi đi dự kì thi tuyển sinh vào lớp 10 của trường thpt chuyên Lê Hồng Phong. Nhưng tôi không hy vọng nhiều vì lượng kiến thức nâng cao tôi hoàn toàn thiếu hụt. Và đúng như những gì tôi lo sợ, tôi không đủ điểm đỗ.

Tôi về trường huyện thi. Ngày xem số báo danh, tôi gặp lại cậu bạn học cùng tôi hồi cấp 1, người đã thay tôi lên trường chuyên học. Cậu ấy khoe cậu đỗ top đầu lớp Anh ở trường Lê Hồng Phong. Tôi cười nhạt, lòng buồn rười rượi. Và cho đến tận bây giờ, bất cứ khi nào nghĩ về con đường học vấn tôi lại thấy hận bố. Nếu tôi có một người bố tốt hơn thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều…

Tôi đội mũ lên đầu, bước chầm chậm trên vỉa hè đông người qua lại. Tôi rẽ vào hàng xôi quen thuộc. Cầm gói xôi trên tay, tôi hít hà hơi nóng, hơi toát mồ hôi, mùa này ăn xôi thật là không thích hợp.

- Sao thế? Nóng lắm à con?

Bà hàng xôi cầm cái quạt nan phe phẩy cho tôi, tôi là khách quen mà, hơn nữa bà ấy cũng quý tôi hơn hết thảy.

- Bà ơi, cho một gói xôi.

Một người đàn ông đưa con đi học, dừng xe máy lại, ngồi trên xe đưa tiền xuống cho bà. Nhận lấy gói xôi, ông đưa cho cô con gái nhỏ đang ngồi phía sau, đợi cho con cất xôi vào trong cặp ông hỏi:

- Xong chưa con?

- Dạ, xong rồi bố ạ.

Lúc ấy người đàn ông mới tiếp tục đi.

- Sao họ luôn bận rộn thế nhỉ? – Tôi lẩm bẩm.

- Cuộc sống mà con.

Bà hàng xôi lại cầm quạt phe phẩy cho tôi.

- Nếu sống một mình thì ai mà chẳng muốn nhàn rỗi, người ta có vội vàng hay bận rộn cũng chỉ vì con cái cả. Thế, ở nhà con dưới ấy đã gặt chưa?

- Dạ, rồi bà ạ.

- Chắc bố mẹ ở nhà lại bận lắm đây.

Bà ấy đặt quạt xuống, rót một cốc nước chè tươi đặt nhẹ gần chỗ tôi. Thời điểm này, chắc ở nhà gặt xong cả rồi, đang chuẩn bị để vào vụ cấy. Bố tôi lúc này bận chắc rồi. Một năm có 365 ngày thì bố dành một nửa thười gian để đồng hành cùng chiếc máy cày phơi lưng ngoài đồng ruộng. Nửa thời gian còn lại bố đi kiếm việc làm thêm ở bất cứ nơi nào có thể. Bố hầu như không có ở nhà. Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của bố không lúc nào sang trọng. Có đôi lần bạn bè hỏi tôi:

- Bố cậu làm nghề gì?

Tôi chỉ cười nhạt, nói tôi không rõ, chỉ biết bố luôn phải đi xa, rồi cố lảng sang chủ đề khác. Bố thường xuyên xa nhà, bất cứ công việc nào hợp pháp và có thể kiếm ra tiền là bố đều nhận làm. Một tháng hoặc hơn bố mới về nhà một lần. Và lần nào bố về, trong bữa ăn bố cũng kể những câu chuyện trong cuộc sống và dạy tôi những lẽ đời mà tôi không mấy hiểu. Những lúc ấy tôi thấy khó chịu vô cùng, vì với tôi, lo học là quá đủ rồi, đâu cần phải tiếp thu những triết lí xa vời ấy.

nguoi-dep-nhat-trong-toi
Người đẹp nhất trong tôi
Rời khỏi hàng xôi, tôi cho hai tay vào túi quần jeans và rảo bước mà trong đầu chưa định hình được mình sẽ đi đến đâu. Tôi ước có một điều gì đó đủ quan trọng và có nghĩa để khiến tôi ở lại. Thật ra có về nhà lúc này tôi cũng chỉ có đi chơi thôi, tôi không phải đi cấy. Từ bé đến giờ bố mẹ chưa một lần nào để tôi phải thò chân xuống ruộng dù tôi có nghỉ hè và không bận học.

Đi được một đoạn, qua bưu điện, tôi thấy người ta đang làm apfic quảng cáo cho một cuộc triển lãm tranh. Tôi lại gần nhận lấy một tờ rơi, Đó là một bức tranh mang tên “Ba tôi”, nhân vật trong tranh là một người đàn ông trung tuổi với mái tóc hoa râm và làn da nâu sạm, đôi mắt người đàn ông đó nhìn ra bến tàu như hoài niệm và chờ đợi. Những nét vẽ khá bình thường, tôi khẽ thốt lên:

- Bức tranh này cũng mang ra trừng bày ư?

- Cháu thấy nó không đẹp à?

Tôi quay ra, một bác trạc tuổi bố tôi nhưng có lẽ hơn đang đứng nhìn tấm apfic, trông bác ấy giống một người làm công chức. Tôi hơi ái ngại.

- À…dạ, không. Cháu chỉ nghĩ người ta phải trưng bày bức nào đẹp nhất mới phải chứ!

- Tranh đẹp là ở ý nghĩa cháu ạ! – Bác ấy quay sang tôi – Có thể bức tranh này rất bình thường nhưng nhân vật trong tranh lại là người đẹp nhất đối với tác giả.

Bác ấy nói rồi đi tiếp đến nơi bác ấy muốn đến, còn tôi thì chẳng biết đi đâu. Bỗng nhiên, tôi nhớ bố da diết. Tôi nhớ khi vào vụ cày, mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong, bố lại phải ngâm chân vào nước muối, đôi bàn chân với nhiều vết đứt dài ngắn làm bố đau đớn, những tiếng xuýt xoa khe khẽ khi nước muối thấm vào. Tôi nhớ lần tôi đi thi học sinh giỏi, bố đã nghỉ một ngày cày để đưa tôi đi thi.Ngay hôm sau, bố phải làm cố, trưa không về ăn cơm, mẹ mang cơm ra đồng để ăn xong bố làm luôn. Tôi nhớ những đêm hè, từng khớp xương đau nhức khiến giấc ngủ của bố chẳng trọn vẹn, những tiếng rên khẽ và trở mình liên miên. Tôi nhớ có lần công việc quá khó khăn, các bắp cơ của bố bị chuột rút liên hồi khiến bố không sao ngồi xuống ăn cơm được.

Bất giác tôi muốn về nhà với bố ngay lập tức. Tôi chạy thật nhanh về kí túc xá, lấy điện thoại ra tôi nhắn lại cho bố “Bố ơi, chiều nay 2h con về.” rồi nhanh tay thu dọn tất cả đống lộn xộn trên giường.

- Mày lúc nào cũng vội vàng như vây, tao đã nhắc dọn đồ từ sớm thì không nghe.

Cái Nga lại than vãn. Tôi không nói, chỉ khẽ cười. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi bước xuống xe buýt thấy bố đang đứng đón bên chiếc xe máy đã từng chở tôi đi thi nhiều lần. Bố sẽ cười thật tươi và đưa tay đỡ hành lí cho tôi, và hai bố con sẽ về nhà trên con đường làng ít bị tác động bởi “văn minh”.

- Cái gì thế? – Nga cầm tờ rơi tôi để ở bàn hỏi.

- Tấm vé về nhà của tao đấy!

Cái Nga nhìn tôi khẽ lắc đầu. Có lẽ nó nghĩ tôi đang đùa một câu đùa ngớ ngẩn như mọi khi. Nghỉ trưa xong, tôi và Nga bắt xe buýt (chúng tôi gần quê mà). Ngồi trên xe buýt Nga quay sang tôi:

- Hôm nay là chủ nhật, chắc bố tao được nghỉ. Mày có vào chơi rồi hãy về.

- Thôi tao về luôn, tao nhắn giờ về cho bố rồi, ông sẽ tính giờ để lên sớm đón tao.

- Ừ, chủ nhật mà.

- Không, bố tao chẳng có ngày nghỉ nào cả.

- Bác ấy làm gì vậy?

Nga nhìn tôi thắc mắc. Chắc nó không hiểu có công việc nào không có lấy một ngày nghỉ mà lại tự ý nghỉ chỉ để đón con đi học về nhà. Tôi nhìn vào bức tranh trên tờ rơi, nhìn người đàn ông với mái tóc hoa râm và làn da nâu sạm đang ngồi nhìn ra bến tàu chờ đợi rồi quay sang nhìn Nga, khẽ nói:

- Ông làm bất cứ việc gì để nuôi tao.

Nga không hỏi thêm gì nữa. Tôi bỗng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, từng tòa nhà đang trượt dần khỏi tầm mắt, những tòa nhà thật đẹp
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
That's good, I don't want my friends to meet me. Single reduction because he was the labour, but it meant that my father's appearance at no time elegance.

"about to break you? How about now? "

Is my message, I sighed sighs, deleting messages and shoved the phone into the folder. While they were roommates parents call asking constantly he new my messages sometimes believe. Even though I have registered student plans for claims and used in the same network but I always like that, the brief message, include only the content really necessary.

I fetched tay, khều hat at the table, thững just step outside. Summer morning, the Sun was quite intense sunshine, but the air is still nice, little white clouds drift slowly across the blue sky carefree Lu created a sense of fresh best.

-My Page, and you're not prepared map which is about away. Out what to do about?

the Russian Ones, my roommate, just fold clothes into backpacks black son just said hope out. I do not respond, continue to step out of the room, go down the hallway, I want to go somewhere for comfort. About home? I don't want to go.

wandering alone

my house in a village in the province of Nam Dinh, but away from the city several dozen kilometers. Far from it, far from "civilization" to the backward and clown always brimming in my family since I was born until I stepped foot in the University amphitheatre.

I, which is also a pretty school, year 3, I was the education magnet school for the up but I do not agree because the school far from home and in taking on the highways should never let me go to school. So I continued to learn where the old school and my position was ceded to a classmate. To level two, the homeroom teacher of class 7 I offer advice I should learn a few key subjects focused to contest on
Le Hong Phong. Before that, I did not know until Le Hong Phong school is like. But from then on I always longing for one day will be put under the academic school.

grade 8 teacher said I should study more advanced knowledge if on Le Hong Phong high school. Now I tell my parents about what the teacher said. I'm not advocating that just gotten away: "learn to capitalize on the city's far away, dad is busy, not take away that. Come on, learned the lesson. "

So I do not go to school more but still cherished dreams dreams. 9th grade, I contest the provincial violypic and tidy success with the homeroom teacher plus persuasion, he agreed to take me predicts entrance exam grade of 10
Le Hong Phong. But I'm not expecting much because of advanced knowledge I completely lack. And true to what I fear, I am not enough parking spots.

Me about the school district contest. Day view number, I see you you was in the same high school I 1, who replaced me on the magnet school students. He flashed you do the top English school in Le Hong Phong. I smiled faintly, happy to sad rười of fruit. And until now, whenever I think about the study I saw hate dad. If I had a better father then maybe now it's better a lot of ...

I am wearing on your head, stepping slowly on sidewalks crowded crossing. I turn on the familiar outposts. Hold the Pack of spinach on hand, I breathed hot breath, slightly sweaty, sticky rice-eating season is actually irrelevant.

-What is it? Hot huh baby?

Ba row away holding the fan nan phe-half for me, is that patrons, moreover she liked me than.

-Granny for a package of spinach.

a man take you away to school, stop the motorcycle back, sit on the vehicle put money down for her. Receive package of spinach, He gave little girls sitting in the back, wait for his loaded raspberries into the folder he asked

-OK I?

-well, okay dad. in the meantime the new man

keep going.

-Why do they always busy that? -I'm muttering.

-life that I hold back a ways she

... fan-half faction for me.

-If living alone who doesn't want to idle, one has to hurry or busy too, just because her children at all. So, at home I'd achieved under it?

-Yes, then she sure.

-Make your parents at home again very busy here ...

She put the fan down, pouring a cup of fresh tea juice lightly placed near my place. This time, certainly at home met all done, is preparing to enter the plant. My dad was busy for sure. A year has 365 days, I spent half the time thười to travel with tractor low back exposure outside the field. Half the time I left to go make more jobs in wherever possible. I almost don't have at home. That's good, I don't want my friends to meet me. Single reduction because he was the labour, that means Dad's appearance doesn't always elegance. Have times friends ask me:

-you what do you do?

I just smiled faintly, said I don't know, I just know I have to go away, then try shunning to other topics. He is frequently away from home, from work and can make money is you have got to do. A month or so new home once. And every time I go, in the meal I tell the stories in my life and taught me the life that I could not understand. The time I found hugely frustrating, because to me, the worry is enough, don't have to absorb the philosophy far away then.

n-dep-Shue-in-toi

I am in beautyLeave the rows of spinach, I give both hands into the pockets of jeans and rảo steps that in the beginning have yet to define himself would go. I wish there was something significant enough and means to make me stay. Truth out there about the House at the moment I'm only going to play well, I'm not going to plant. From baby to her parents not once do I have to stick your foot down rice field though I have summer vacation and not busy studying.

go get a paragraph, by post, I see people doing apfic ad for an exhibition of paintings. I almost take a leaflet, it is a painting entitled "Three I", character in the file is a middle-aged man with hair Grizzly and Brown strongly stain human skin, eyes that man looks out to the pier as nostalgic and wait. The path is quite normal, I have my say:

-this painting also carry out corporal presentation it?

-I found it not nice then?

I go out, a look about the same age my dad but maybe more are standing facing apfic, looks he same person as a servant. I was a bit concerned.

-uh, uh, no. I just think people are exhibiting the most beautiful wrenched new

-pics is in the meaning you, Sir! -He turned to me-maybe this picture very normal but the characters in the painting is the most beautiful for the author.

He says and then go forward to where he wanted to, I don't know where to go. Suddenly, I remembered the devastating father. I remember when on the plough, every evening after finish, you have to soak the foot in salt water, pair of feet with many short-long separations PAPI hurt, the xuýt have my slit to rub the salt water seeping in. I remember the times I went contest good students, he took a break on a plow to take me to contest.Next day, I had to try, don't eat lunch, I bring the rice to eat me as always. I remember the night, each aching joints make the sleep of l entirely, the moan and be quiet yourself constantly. I remember one time at work too hard, the muscles of his continual cramps which I did sit down meal was.

Real buds I want to go home with her immediately. I run really fast in terms of student dormitories, get the phone off I leave a message for me "Daddy, my 2 h this afternoon about." and then quickly tidy up all the mess in bed.

-you are always in a hurry as the fins, I have asked to pack up early then unheard of.

The Russians back laments. I'm not saying, just be quiet laughter. I imagined the scene I walked down the bus saw dad standing welcome on the motorbike used to carry me away contest several times. I would laugh so fresh and hand out the luggage for me, and my dad would come home on the road to the village is little affected by "civilization."

-what is it? -Russia holding the flyers to table questions.

-ticket to go home for my

one!The Russians looked me have my shaking his head. Maybe she thought I was making fun of a silly joke questions as always. Lunch break is over, and Russia caught the bus (we are near my hometown that). Sitting on the bus of Russia turned to me:

-today is Sunday, sure he is rested. You have to play and then go back.

-come on now, I'm always texting me about about me and then he will soon catch up to timers I.

Yes Sunday, that my Dad no,

... no holidays at all.

-he doing?

Russia look I wonder. He doesn't understand that the work would not have to take a day off without arbitrarily break just to catch his school back home. I look at the picture on flyers, look at the man with hair Grizzly and Brown strongly stain human skin are seated overlooking the pier waiting and then turned to look at Russia, have my say:

-do you do anything to feed me

what more do not ask Russia. I feel much more comfortable on his lap. I looked out the window, once the building is sliding slowly out of sight, these beautiful buildings
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của bố không lúc nào sang trọng.

“Sắp nghỉ chưa con? Bao giờ thì về?”

Là tin nhắn của bố, tôi thở dài ngao ngán, xóa tin đi và nhét điện thoại vào trong cặp. Trong khi mấy đứa bạn cùng phòng được bố mẹ gọi điện hỏi thăm liên tục thì bố thỉnh thoảng mới nhắn cho tôi vài tin. Mặc dù tôi đã đăng kí gói cước sinh viên cho bố và sử dụng trong cùng một mạng nhưng bố luôn như vậy, những tin nhắn ngắn gọn, chỉ bao gồm nội dung thật cần thiết.

Tôi lấy tay, khều chiếc mũ ở trên bàn, lững thững bước ra ngoài. Buổi sáng mùa hè, trời đã hơi nắng gắt, nhưng không khí vẫn còn dễ chịu lắm, mấy đám mây trắng trôi từ từ trên nền trời xanh vô tư lự tạo một cảm giác hết sức trong lành.

- Trang ơi, mày không chuẩn bị đồ mà về đi. Ra ngoài làm gì đấy?

Cái Nga, con bạn cùng phòng, vừa gấp quần áo cất vào cái ba lô đen kiểu con trai vừa nói vọng ra ngoài. Tôi không trả lời, tiếp tục bước ra khỏi phòng, đi dọc hành lang, tôi muốn đi đâu đó cho thoải mái. Về nhà ư? Tôi không muốn về.

lang thang một mình

Nhà tôi ở một ngôi làng thuộc tỉnh Nam Định nhưng cách xa thành phố vài chục kilomet. Xa đô thị, xa “văn minh” nên sự lạc hậu và quê mùa luôn tràn ngập trong gia đình từ khi tôi sinh ra đến khi tôi bước chân vào giảng đường đại học.

Tôi vốn cũng là một đứa học khá, lớp 3, tôi được huyện cho lên trường chuyên học nhưng bố tôi không đồng ý vì trường ở xa nhà vả lại ở tận trên đường quốc lộ nên không có điều kiện cho tôi đi học. Thế là tôi lại tiếp tục học nơi trường cũ và vị trí của tôi được nhường lại cho một đứa bạn cùng lớp. Lên cấp hai, cô giáo chủ nhiệm lớp 7 của tôi ngỏ ý khuyên tôi nên tập trung học một vài môn chính để thi vào trường THPT chuyên Lê Hồng Phong. Trước đó, tôi không hề biết đến Lê Hồng Phong là trường như thế nào. Nhưng từ đó tôi luôn khao khát rồi một ngày sẽ được học dưới mái trường ấy.

Lớp 8 cô giáo nói tôi cần phải đi học thêm kiến thức nâng cao nếu muốn thi vào trường thpt Lê Hồng Phong. Bấy giờ tôi mới kể cho bố mẹ nghe về những gì cô giáo nói. Bố không ủng hộ mà chỉ gạt đi: “Học thêm tận trên phố thì xa lắm, bố lại bận, không đưa đi được đâu. Thôi, học được đến đâu thì học.”

Vậy là tôi không đi học thêm nhưng bao ước mơ thì vẫn thầm ấp ủ. Lớp 9, tôi dự thi violypic cấp tỉnh và kha khá thành tích đạt được cộng thêm thầy giáo chủ nhiệm thuyết phục, bố đồng ý đưa tôi đi dự kì thi tuyển sinh vào lớp 10 của trường thpt chuyên Lê Hồng Phong. Nhưng tôi không hy vọng nhiều vì lượng kiến thức nâng cao tôi hoàn toàn thiếu hụt. Và đúng như những gì tôi lo sợ, tôi không đủ điểm đỗ.

Tôi về trường huyện thi. Ngày xem số báo danh, tôi gặp lại cậu bạn học cùng tôi hồi cấp 1, người đã thay tôi lên trường chuyên học. Cậu ấy khoe cậu đỗ top đầu lớp Anh ở trường Lê Hồng Phong. Tôi cười nhạt, lòng buồn rười rượi. Và cho đến tận bây giờ, bất cứ khi nào nghĩ về con đường học vấn tôi lại thấy hận bố. Nếu tôi có một người bố tốt hơn thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều…

Tôi đội mũ lên đầu, bước chầm chậm trên vỉa hè đông người qua lại. Tôi rẽ vào hàng xôi quen thuộc. Cầm gói xôi trên tay, tôi hít hà hơi nóng, hơi toát mồ hôi, mùa này ăn xôi thật là không thích hợp.

- Sao thế? Nóng lắm à con?

Bà hàng xôi cầm cái quạt nan phe phẩy cho tôi, tôi là khách quen mà, hơn nữa bà ấy cũng quý tôi hơn hết thảy.

- Bà ơi, cho một gói xôi.

Một người đàn ông đưa con đi học, dừng xe máy lại, ngồi trên xe đưa tiền xuống cho bà. Nhận lấy gói xôi, ông đưa cho cô con gái nhỏ đang ngồi phía sau, đợi cho con cất xôi vào trong cặp ông hỏi:

- Xong chưa con?

- Dạ, xong rồi bố ạ.

Lúc ấy người đàn ông mới tiếp tục đi.

- Sao họ luôn bận rộn thế nhỉ? – Tôi lẩm bẩm.

- Cuộc sống mà con.

Bà hàng xôi lại cầm quạt phe phẩy cho tôi.

- Nếu sống một mình thì ai mà chẳng muốn nhàn rỗi, người ta có vội vàng hay bận rộn cũng chỉ vì con cái cả. Thế, ở nhà con dưới ấy đã gặt chưa?

- Dạ, rồi bà ạ.

- Chắc bố mẹ ở nhà lại bận lắm đây.

Bà ấy đặt quạt xuống, rót một cốc nước chè tươi đặt nhẹ gần chỗ tôi. Thời điểm này, chắc ở nhà gặt xong cả rồi, đang chuẩn bị để vào vụ cấy. Bố tôi lúc này bận chắc rồi. Một năm có 365 ngày thì bố dành một nửa thười gian để đồng hành cùng chiếc máy cày phơi lưng ngoài đồng ruộng. Nửa thời gian còn lại bố đi kiếm việc làm thêm ở bất cứ nơi nào có thể. Bố hầu như không có ở nhà. Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của bố không lúc nào sang trọng. Có đôi lần bạn bè hỏi tôi:

- Bố cậu làm nghề gì?

Tôi chỉ cười nhạt, nói tôi không rõ, chỉ biết bố luôn phải đi xa, rồi cố lảng sang chủ đề khác. Bố thường xuyên xa nhà, bất cứ công việc nào hợp pháp và có thể kiếm ra tiền là bố đều nhận làm. Một tháng hoặc hơn bố mới về nhà một lần. Và lần nào bố về, trong bữa ăn bố cũng kể những câu chuyện trong cuộc sống và dạy tôi những lẽ đời mà tôi không mấy hiểu. Những lúc ấy tôi thấy khó chịu vô cùng, vì với tôi, lo học là quá đủ rồi, đâu cần phải tiếp thu những triết lí xa vời ấy.

nguoi-dep-nhat-trong-toi
Người đẹp nhất trong tôi
Rời khỏi hàng xôi, tôi cho hai tay vào túi quần jeans và rảo bước mà trong đầu chưa định hình được mình sẽ đi đến đâu. Tôi ước có một điều gì đó đủ quan trọng và có nghĩa để khiến tôi ở lại. Thật ra có về nhà lúc này tôi cũng chỉ có đi chơi thôi, tôi không phải đi cấy. Từ bé đến giờ bố mẹ chưa một lần nào để tôi phải thò chân xuống ruộng dù tôi có nghỉ hè và không bận học.

Đi được một đoạn, qua bưu điện, tôi thấy người ta đang làm apfic quảng cáo cho một cuộc triển lãm tranh. Tôi lại gần nhận lấy một tờ rơi, Đó là một bức tranh mang tên “Ba tôi”, nhân vật trong tranh là một người đàn ông trung tuổi với mái tóc hoa râm và làn da nâu sạm, đôi mắt người đàn ông đó nhìn ra bến tàu như hoài niệm và chờ đợi. Những nét vẽ khá bình thường, tôi khẽ thốt lên:

- Bức tranh này cũng mang ra trừng bày ư?

- Cháu thấy nó không đẹp à?

Tôi quay ra, một bác trạc tuổi bố tôi nhưng có lẽ hơn đang đứng nhìn tấm apfic, trông bác ấy giống một người làm công chức. Tôi hơi ái ngại.

- À…dạ, không. Cháu chỉ nghĩ người ta phải trưng bày bức nào đẹp nhất mới phải chứ!

- Tranh đẹp là ở ý nghĩa cháu ạ! – Bác ấy quay sang tôi – Có thể bức tranh này rất bình thường nhưng nhân vật trong tranh lại là người đẹp nhất đối với tác giả.

Bác ấy nói rồi đi tiếp đến nơi bác ấy muốn đến, còn tôi thì chẳng biết đi đâu. Bỗng nhiên, tôi nhớ bố da diết. Tôi nhớ khi vào vụ cày, mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong, bố lại phải ngâm chân vào nước muối, đôi bàn chân với nhiều vết đứt dài ngắn làm bố đau đớn, những tiếng xuýt xoa khe khẽ khi nước muối thấm vào. Tôi nhớ lần tôi đi thi học sinh giỏi, bố đã nghỉ một ngày cày để đưa tôi đi thi.Ngay hôm sau, bố phải làm cố, trưa không về ăn cơm, mẹ mang cơm ra đồng để ăn xong bố làm luôn. Tôi nhớ những đêm hè, từng khớp xương đau nhức khiến giấc ngủ của bố chẳng trọn vẹn, những tiếng rên khẽ và trở mình liên miên. Tôi nhớ có lần công việc quá khó khăn, các bắp cơ của bố bị chuột rút liên hồi khiến bố không sao ngồi xuống ăn cơm được.

Bất giác tôi muốn về nhà với bố ngay lập tức. Tôi chạy thật nhanh về kí túc xá, lấy điện thoại ra tôi nhắn lại cho bố “Bố ơi, chiều nay 2h con về.” rồi nhanh tay thu dọn tất cả đống lộn xộn trên giường.

- Mày lúc nào cũng vội vàng như vây, tao đã nhắc dọn đồ từ sớm thì không nghe.

Cái Nga lại than vãn. Tôi không nói, chỉ khẽ cười. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi bước xuống xe buýt thấy bố đang đứng đón bên chiếc xe máy đã từng chở tôi đi thi nhiều lần. Bố sẽ cười thật tươi và đưa tay đỡ hành lí cho tôi, và hai bố con sẽ về nhà trên con đường làng ít bị tác động bởi “văn minh”.

- Cái gì thế? – Nga cầm tờ rơi tôi để ở bàn hỏi.

- Tấm vé về nhà của tao đấy!

Cái Nga nhìn tôi khẽ lắc đầu. Có lẽ nó nghĩ tôi đang đùa một câu đùa ngớ ngẩn như mọi khi. Nghỉ trưa xong, tôi và Nga bắt xe buýt (chúng tôi gần quê mà). Ngồi trên xe buýt Nga quay sang tôi:

- Hôm nay là chủ nhật, chắc bố tao được nghỉ. Mày có vào chơi rồi hãy về.

- Thôi tao về luôn, tao nhắn giờ về cho bố rồi, ông sẽ tính giờ để lên sớm đón tao.

- Ừ, chủ nhật mà.

- Không, bố tao chẳng có ngày nghỉ nào cả.

- Bác ấy làm gì vậy?

Nga nhìn tôi thắc mắc. Chắc nó không hiểu có công việc nào không có lấy một ngày nghỉ mà lại tự ý nghỉ chỉ để đón con đi học về nhà. Tôi nhìn vào bức tranh trên tờ rơi, nhìn người đàn ông với mái tóc hoa râm và làn da nâu sạm đang ngồi nhìn ra bến tàu chờ đợi rồi quay sang nhìn Nga, khẽ nói:

- Ông làm bất cứ việc gì để nuôi tao.

Nga không hỏi thêm gì nữa. Tôi bỗng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, từng tòa nhà đang trượt dần khỏi tầm mắt, những tòa nhà thật đẹp
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: