Tiết thu đẹp nhất có lẽ là vào giữa tháng Mười. Sài Gòn mấy hôm nay má dịch - Tiết thu đẹp nhất có lẽ là vào giữa tháng Mười. Sài Gòn mấy hôm nay má Anh làm thế nào để nói

Tiết thu đẹp nhất có lẽ là vào giữa

Tiết thu đẹp nhất có lẽ là vào giữa tháng Mười. Sài Gòn mấy hôm nay mát dịu, sáng ngủ dậy hít khí trời lành lạnh, cỏ cây hoa lá cũng mướt hơn. Thời tiết này dễ dụ con người ta vào bếp nấu ăn, mà ăn uống cũng ngon miệng lắm đây.

Tôi khá là thích thú khi bàn đến chuyện ăn. Mà thật lòng, tôi cũng thích những người có tâm hồn ăn uống lắm. Xưa nay chúng ta hay đánh đồng cái cụm từ "tâm hồn ăn uống" cho những người tham ăn, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn, chỗ nào cũng sà vào ăn, người thì béo tròn béo trục... Còn tôi, tôi muốn trả lại đúng nghĩa cho hai chữ "tâm hồn". Người nào biết ăn uống để đạt được cái đẳng cấp "tâm hồn" phải là một người sành điệu, am hiểu về khoa học và nghệ thuật ăn uống, biết chọn lựa, biết tận hưởng, họ biết ăn sao cho vừa ngon miệng lại vừa tốt cho sức khỏe và sắc đẹp. Những người ấy, tôi thấy tự bản thân họ đã toát ra một nét hấp dẫn tự nhiên, vóc dáng có thể mảnh mai, nhưng luôn luôn tràn năng lượng sống.


Còn nhớ ngày mới đặt chân vào Sài Gòn, tôi hầu như không thể nuốt trôi thứ gì họ nấu bởi cái vị ngọt ngào quá mức, đến tô canh cũng ngọt như chè. Nhưng tôi vốn không phải là người khắt khe trong chuyện ăn uống cho lắm, nên ăn riết cũng thành quen. Tôi chấp nhận hương vị ngọt ngào của họ như một phần hòa nhập cuộc sống ở vùng đất mới. Ẩm thực cũng là một nét bản sắc văn hóa. Tôi thích nghe giọng nói của các cô gái Sài Gòn, vừa trong trẻo vừa dịu dàng, tôi định nghĩa là một chất giọng "ngọt thanh như đường phèn". Tôi cũng thích cách người Sài Gòn buôn bán hòa nhã và dễ chịu, một lời cảm ơn hai lời cảm ơn khi khách mua xong. Tôi thích cái tấp nập của Sài Gòn khi đêm về, lúc tôi cùng bè bạn la cà chợ đêm Bến Thành với đủ món ăn của cả ba miền Nam-Trung-Bắc, cả những tiếng rao đêm trải dài con hẻm vắng như gọi lại cả tuổi thơ.

Mà nói đến tuổi thơ, ai lại chẳng có một tuổi thơ đầy kỷ niệm! Tôi sống 20 năm ở vùng đất mà chuyện ăn uống được nâng tầm lên thành một nghệ thuật như là linh hồn xứ sở. Dẫu vậy, ngày xưa khốn khó, có mấy khi được la cà hàng quán mà thưởng thức các món ngon. Trong ký ức tôi vẫn còn đậm dấu ấn mùi hương bánh bao và xe phở rong thơm nức mũi - những chiếc xe mới đẩy từ đầu con phố mà hương đã tỏa bay đến tận cuối đường. Sau này tôi không bao giờ tìm lại được chiếc bánh bao nào, tô phở nào lại có mùi hương quyến rũ như thế. Tôi cho rằng ngày xưa nó thơm vì không gian vắng lặng và thanh khiết, không xô bồ bụi bặm tấp nập người xe như bây giờ. Mà tôi cũng nghĩ rằng nó thơm như thế vì đó là ấn tượng của tuổi thơ. Cho nên, bạn đừng có chạnh lòng khi chồng bạn ăn món bạn nấu mà lại chép miệng bảo rằng mẹ anh ấy ngày xưa nấu món này ngon lắm. Ngay cả khi anh ấy vì tế nhị mà không nói ra, thì có khi anh ấy cũng nghĩ thế mà thôi. Bởi cái sự ngon miệng, đôi khi nó không nằm ở kỹ thuật chế biến cao siêu hay nguyên liệu đắt tiền, mà đơn giản chỉ là cái cảm giác thân thương và sự rung động của ký ức về những ngày xưa cũ. Dù bạn có thể nấu khéo như nhà hàng, nhưng bạn không thể đem lại những buổi chiều đi đá bóng về mồ hôi ướt đầm ngực áo, sà vào mâm cơm húp vội chén canh mồng tơi mát rượi đến tận tim. Hay như có lần tôi bảo rằng lâu rồi không ăn món thịt kho dừa, nhớ quá, anh xã cũng đi mua cùi dừa về kho với thịt. Chồng nấu khéo lắm, tôi ăn rất ngon miệng, mà sao vẫn thấy nhơ nhớ mâm cơm của mùa nước lũ, trời lạnh ngắt nhưng hương thịt kho dừa thật ấm áp nồng nàn, con gà nhà tôi tránh lũ bay vọt tận mái nhà rồi đẻ rơi trứng xuống mặt nước bồng bềnh bên những chiếc thuyền giấy anh em thôi vừa thả. Mà cây dừa ấy, nó mọc sừng sững ngay góc cổng nhà tôi. Tuổi thơ tôi là những buổi trưa hè thơ thẩn dưới bóng dừa mát rượi, chơi với mấy quả dừa non lăn lông lốc và nhặt những bông hoa dừa li ti xâu chuỗi.

Tôi đi đến đâu cũng cố lê la ăn cho được vài món đặc sản của người bản địa, dù không phải món nào cũng thấy ngon. Tôi cũng thích cái vị thanh tao trong các món ăn người Bắc, và cho dù đang ở Sài Gòn, tôi vẫn thích kiểu nấu nước dùng vị ngọt nhẹ, có chút chua dịu và rất thanh mát chứ không mê cái kiểu hầm cả tá xương cho thiệt là ngọt đậm như trong này. Có điều, như đã nói, tôi không phải là người quá khó tính trong ăn uống nên hầu như vùng miền nào cũng có nhiều món tôi mê.

Nhưng ăn uống không chỉ liên quan đến sở thích, nó còn bao gồm trách nhiệm nữa. Ăn có trách nhiệm là điều mà người phương Tây và đặc biệt là người Nhật rất chú trọng (cũng dễ hiểu vì sao Nhật Bản là dân tộc có tuổi thọ cao nhất thế giới). Ăn không phải là để chiều chuộng cái dạ dày một cách vô tôi vạ, mà chính chúng ta phải hiểu cơ thể mình cần gì để ăn uống cho phù hợp. Trước hết, thức ăn phải sạch. Sạch ở đây bao gồm 2 yếu tố: chế biến, chuẩn bị sạch (thường liên quan đến vấn đề vệ sinh khi thao tác và dùng dụng cụ) và quan trọng hơn là nguyên liệu sạch (không chỉ vệ sinh mà còn phải an toàn, sản phẩm thuần khiết không hóa chất). Tiếp theo, bữa ăn phải cân bằng dinh dưỡng. Tôi nhớ một chi tiết nhỏ trong câu chuyện "Tottochan, cô bé bên cửa sổ" mà tôi đọc những ngày còn bé, rằng thầy giáo đã dặn học trò bữa ăn đem theo đến trường phải đến từ đất và biển. Chỉ là một lời nói giản dị nhưng lại có hàm ý sâu xa. Bữa ăn của các em phải là sự phối hợp hài hòa giữa những món "trên rừng dưới biển", giữa thực vật và động vật, nói theo khoa học ngày nay là phải đủ 4 nhóm tinh bột, đạm, béo, vitamin & khoáng chất.

Nói như vậy không có nghĩa là phủ nhận chuyện ăn theo sở thích, bởi vì thích ăn ngon, ăn đẹp... cũng là một phần trong việc ăn uống có trách nhiệm - đó là trách nhiệm của bản thân đối với việc tận hưởng cuộc sống. Mỗi người sinh ra chỉ có một cuộc đời, thật đáng tiếc nhường nào khi chúng ta chỉ biết cuống cuồng trong cái vòng xoáy công việc, bếp núc, con cái và đủ thứ việc đối nội đối ngoại, mà quên mất rằng: một tách trà thơm buổi sáng ở ban công đầy hoa và chim hót thật tuyệt biết bao nhiêu, một chiếc bánh nóng cùng tờ tạp chí trên chiếc sofa trong một chiều mưa bay trắng mờ cửa sổ thật lãng mạn biết bao nhiêu, một ly sữa chua thanh mát cùng tiếng dương cầm sâu lắng thật dịu dàng biết bao nhiêu... Cho nên, thích ăn ngon không phải là cái tội. :)

Đã nói chuyện ăn, thì cũng phải nói cả chuyện nấu ăn.

Người ta bảo rằng nấu ăn là một nghệ thuật và người đầu bếp là một nghệ sĩ. Tôi thì cho rằng, nấu ăn là một môn khoa học - nghệ thuật và người đầu bếp là một nhà khoa học kiêm nghệ sĩ. Một món ăn đạt chuẩn phải hội đủ các yếu tố: SẠCH (cả về mặt vệ sinh khi chế biến lẫn sự an toàn của nguyên vật liệu), TỐT (dinh dưỡng phù hợp, cân bằng, tốt cho sức khỏe và sắc đẹp), NGON (hài hòa và hợp khẩu vị), và ĐẸP (trình bày gọn gàng, đẹp mắt, màu sắc hài hòa, đem lại cảm quan hấp dẫn). Hai yếu tố đầu là điều kiện "cần" cho một cuộc sống lành mạnh, hai yếu tố sau là điều kiện "đủ" cho một cuộc sống có chất lượng, đáng tận hưởng.

Vậy nên tuy không khó tính trong việc thưởng thức, nhưng tôi lại khá khó tính khi chọn lựa nguyên liệu. Nguyên liệu có sạch, có tốt, có hài hòa thì bữa ăn mới "healthy" được.

Tiếp theo, nấu ăn phải có niềm vui. Tôi không ủng hộ phụ nữ vào bếp khi thấy mệt mỏi hoặc đơn giản là khi họ không muốn nấu. Món ăn ngon xuất phát từ cái tâm của người đầu bếp. Nếu tâm hồn thư thái, bạn sẽ chăm chút cho sản phẩm của mình. Nếu mệt mỏi chán nản, bạn sẽ làm đại khái qua loa cho có thứ mà nhét vào miệng. Đã chán nấu thì cũng chán ăn, thế thì cuộc sống làm sao mà nhẹ nhàng được. Nên tốt nhất, thích thì nấu, vui thì nấu, đừng cố ép buộc mình phải làm cái điều ngoài ý muốn. Hãy gọi đàn ông vào bếp hoặc đi nhà hàng, còn mình thì nghỉ ngơi và tận hưởng những giây phút vui vẻ.

Cho nên, tôi thích định nghĩa cái TÂM trong công việc không chỉ đơn thuần là khía cạnh đạo đức của người làm việc. Cái tâm đó còn là một niềm đam mê, sự yêu thích và chú tâm vào công việc. Đó còn là sự quan tâm và thái độ biết lắng nghe của người thực hiện với đối tượng được sử dụng. Đó còn là suy nghĩ tích cực về công việc và cuộc sống.

Vậy nên khi bạn nấu cho bất kỳ ai khác, hãy nghĩ rằng mình làm vậy trước hết vì đó là một công việc yêu thích, và cũng là một phần tận hưởng cuộc sống. Không ai có thể bắt bạn làm điều mà bạn thấy chán ghét, chỉ có bạn mới điều khiển được cảm giác của mình thôi.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The most beautiful autumn weather is probably in mid-October. Saigon while mild, light sleep, wake up, breathe in the fresh air conditioning, grass tree leaves also tangled over. This weather easy example people in the kitchen cooking, but also delicious eating.I quite like it when the table to eat. That truth wholeheartedly, I also like people with appetite. Please us or equate the term "appetite" for the people to eat, always thinking of eating, it would also be to eat, who then rounded fatty fat shaft ... Also, I want to return true for two of the "soul". Who knew eating to reach the level of "soul" to be a discerning person, knowledgeable about the science and the art of eating, know, know, know they enjoy eating a tasty accordingly again just good for health and beauty. Who is he, I found itself they were exuding a natural attraction, slender physique can, but always overflowing energy of life.Remember the day set foot in Saigon, I could hardly swallow went something they cook by the sweet taste to the soup bowl, also sweet as tea. But I which is not rigorous in what people eat, should eat already well into familiarity. I accept their sweet flavor as an inclusive part of life in the new land. The cuisine is also a cultural identity. I love to hear the voice of the girl in Saigon, just clear the tender medium, I defined a voice "sweet as sugar". I also love how people trade Saigon amiable and pleasant, a word of thanks both to thank when customers buy it. I like Saigon's busiest night, my friends at the same la cà Ben night market with enough food of all three South-Central-North, both the night stretches away alleys classified as call back at all.Mà nói đến tuổi thơ, ai lại chẳng có một tuổi thơ đầy kỷ niệm! Tôi sống 20 năm ở vùng đất mà chuyện ăn uống được nâng tầm lên thành một nghệ thuật như là linh hồn xứ sở. Dẫu vậy, ngày xưa khốn khó, có mấy khi được la cà hàng quán mà thưởng thức các món ngon. Trong ký ức tôi vẫn còn đậm dấu ấn mùi hương bánh bao và xe phở rong thơm nức mũi - những chiếc xe mới đẩy từ đầu con phố mà hương đã tỏa bay đến tận cuối đường. Sau này tôi không bao giờ tìm lại được chiếc bánh bao nào, tô phở nào lại có mùi hương quyến rũ như thế. Tôi cho rằng ngày xưa nó thơm vì không gian vắng lặng và thanh khiết, không xô bồ bụi bặm tấp nập người xe như bây giờ. Mà tôi cũng nghĩ rằng nó thơm như thế vì đó là ấn tượng của tuổi thơ. Cho nên, bạn đừng có chạnh lòng khi chồng bạn ăn món bạn nấu mà lại chép miệng bảo rằng mẹ anh ấy ngày xưa nấu món này ngon lắm. Ngay cả khi anh ấy vì tế nhị mà không nói ra, thì có khi anh ấy cũng nghĩ thế mà thôi. Bởi cái sự ngon miệng, đôi khi nó không nằm ở kỹ thuật chế biến cao siêu hay nguyên liệu đắt tiền, mà đơn giản chỉ là cái cảm giác thân thương và sự rung động của ký ức về những ngày xưa cũ. Dù bạn có thể nấu khéo như nhà hàng, nhưng bạn không thể đem lại những buổi chiều đi đá bóng về mồ hôi ướt đầm ngực áo, sà vào mâm cơm húp vội chén canh mồng tơi mát rượi đến tận tim. Hay như có lần tôi bảo rằng lâu rồi không ăn món thịt kho dừa, nhớ quá, anh xã cũng đi mua cùi dừa về kho với thịt. Chồng nấu khéo lắm, tôi ăn rất ngon miệng, mà sao vẫn thấy nhơ nhớ mâm cơm của mùa nước lũ, trời lạnh ngắt nhưng hương thịt kho dừa thật ấm áp nồng nàn, con gà nhà tôi tránh lũ bay vọt tận mái nhà rồi đẻ rơi trứng xuống mặt nước bồng bềnh bên những chiếc thuyền giấy anh em thôi vừa thả. Mà cây dừa ấy, nó mọc sừng sững ngay góc cổng nhà tôi. Tuổi thơ tôi là những buổi trưa hè thơ thẩn dưới bóng dừa mát rượi, chơi với mấy quả dừa non lăn lông lốc và nhặt những bông hoa dừa li ti xâu chuỗi.I'm going to try for few dissipated specialities of indigenous people, though not the dish would also find delicious. I also love the Ethereal taste in Northern dishes, and whether are in Saigon, I still prefer water cooking style sweetness and light and very refreshing sour bit rather than mesmerizing dozens of tunnel type for bone is sweet like this in bold. There are things, like I said, I'm not too picky in diet should almost region would also have a range of I.But eating is not only related to the hobby, it also includes the responsibility again. Eat responsibly is the thing that Westerners and especially the Japanese very focused (also easy to understand why Japan is the nation has the world's highest life expectancy). Eat not to spoil the stomach nothing I vạ, which we must understand his body needs something to eat to suit. First of all, the food should be clean. Clean here consists of 2 elements: processing, preparation of (often related to hygiene when manipulating and using instruments) and more importantly clean material (not only housekeeping that also must be safe, pure product not chemicals). Next, the meals are nutritional balance. I remember a small detail in the story "Tottochan, girl window" which I read on the kid, that the teacher told the pupils taking school meals must come from the land and the sea. Just a simple words but has profound implications. The children's meals must be harmonious collaboration between the "on the forest under the sea", between plants and animals, says under today's science is enough 4 starch, protein, fatty group, vitamins & minerals.Saying so is not meant to deny the affair under hobby, because like delicious, beautiful food is also part of eating responsibly-it is the responsibility of the self for the enjoy life. Every person born only one life, unfortunately when we just know how avid stalks in the whirlpool, kitchen nực, offspring and enough domestic, forgetting that: a morning tea in a balcony full of flowers and birds it's good to know how much , a hot cake in the same magazine on the sofa in a white fuzzy flying rain afternoon romantic window know how much a cup of yogurt, cool bar and the piano really deep tenderness know how much ... So, enjoy delicious food is not guilty. :)Talked to eat, then must also say both what the cooking.He said that cooking is an art and the chef is an artist. I then said that cooking is an art-science and the chef is a scientist cum artist. A food must meet standard elements: clean (both in terms of hygiene and safety when processing of raw materials), good (proper nutrition, good health, balance and beauty), tasty (and taste), and nice (neat presentation, beautiful, harmonious colors , provides fascinating sensory). The first two factors are conditions "need" for a healthy life, the two following conditions is "enough" for a quality life, enjoy.So while not fastidious in the enjoy, but I'm quite picky when choosing materials. Raw materials are clean, there is good, there is harmony, the new "healthy" meal.Next, Cook must have fun. I'm not advocating women to the kitchen when tired or simply when they don't want to cook. Delicious dish comes from the mind of the chef. If health, you will care for your product. If tired depressed, you will do something over speakers for having things shoved into her mouth. Tired of cooking, anorexia, that's how life was gentle. So the best, like the Cook, the Cook, do not try to force yourself to do something. Call the man in the kitchen or restaurant, while you relax and enjoy the moments of fun.So, I like the definition of the mind in work not merely moral aspects of the work. The mind it was a passion, the love and attention on the job. It was the interest and attitude known to listen of who performed with the object to be used. It's positive thinking about work and life.So when you cook for anyone else, think that you do so first of all because it was a favorite work, and is also a part of enjoy life. No one can catch you doing the things that you see aversion, only you control your feelings.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Advanced collection is probably the most beautiful in mid-October. Saigon today some cool, morning air woke up breathing the fresh air, lush flowers and trees and more. This weather enjoy our human example in the kitchen cooking, but eating here is very delicious. I rather enjoy talking of food. But honestly, I like people with eating very soul. Historically, we tend to equate the phrase "soul food" for those gluttonous, always only think of eating, where also swooping on food, fat people, fat round shaft ... And I, I want to return true for the word "soul". Those who know food to achieve the level of "soul" is a sophisticated, knowledgeable about science and art of eating, said selection, said enjoy, they know how to fit delicious food again good for health and beauty. These people, I think that in itself they have exuded a natural charm, slender physique can, but always full of life energy. I remember the day I first arrived in Saigon, I almost impossible swallow something they cooked by the excessive sweetness, until soup is sweet like tea. But I capital is not strict about eating the weak, should eat well-acquainted urgently. I accept their sweet flavor as an integrated part of life in the new land. Cuisine is also a definition of cultural identity. I love to hear the voice of the girl in Saigon, has just gently clear, I define an accent "sweet as sugar candy." I also like the way people trade Saigon amiable and pleasant, a thank two buyers thanks when finished. I like the bustle of Saigon at night, when I hang out with friends Ben Thanh night market with food enough for all three South-Central-North, even the night hours rao alley deserted stretches as callback both childhood. Which comes to childhood, who does not have a childhood full of memories! I lived 20 years in the land which about eating is elevated to an art form as the soul of the country. Still, the old misery, have rarely been loitering restaurants that enjoy delicacies. In my memories were still fresh scent mark dumplings and noodle seaweed car fragrant nose - the first new car push from streets that radiate incense was flying till the end. Later I never recovered yet dumplings, bowls yet have such seductive scent. I suppose it's old because space fragrant and pure tranquility, not chaotic and dusty crowded car now. I also think it's like that because it's fragrant impression of childhood. So, you do not have primary heart when you eat your husband cook but copied his mouth sure old mother cook delicious. Even when he was so subtle that not tell, when he thought that was about it. By the appetite, sometimes it does not lie in subliminal processing techniques or expensive materials, but simply loved and feeling the vibration of the memories of the old days. Although you can cook well as a restaurant, but you can not bring the evening to go kick the ball about chest sweat soaked shirt, swooping into the cup tray hurry hup spinach soup cool to take heart. Or have I said that a long time not to eat coconut meat warehouse, remember too, he went to buy copra commune with meat warehouse. Husband very skillful cook, I eat very delicious, but why still see little tiny tray of flooding, cold sky but flavor was warm coconut meat warehouse passionate, I avoid flooding chicken house roof and soared advantage laying eggs fall into the water inside the boat bobbing brothers only recently released paper. Coconut tree which was, it rises majestically at the corner of my porch. My childhood was summer afternoon lounging under the shade of coconut cool, playing with the young coconut fruit rolled dismally and pick coconuts and tiny flowers strung. I go to where food is probably a few specialties indigenous production, though not always find delicious dishes. I also liked the elegant taste of Northern cuisine, and despite being in Saigon, I still enjoy cooking style broth lightly sweet, a little sour and very refreshing soothing rather bewitched dozen bone tunnel for damages as bold as this sweet. There are, as mentioned, I was not too fastidious in eating up virtually certain regions are also many dishes I love. But eating is not only related to the hobby, it also includes the responsibility anymore. Eating responsible is something that the West and especially the Japanese are very focused (also understandable why Japan is the nation with the highest life expectancy in the world). Eating is not to spoil the stomach a bluff, that we would have to understand what your body needs to eat accordingly. First of all, the food must be clean. Clean here include two elements: processed, prepared clean (often related to hygiene issues when handling and using tools) and more importantly, clean materials (not only hygienic but also safe , the pure non-chemical). Next, the meal must be balanced nutrition. I remember a small detail in the story "Tottochan the girl at the window," which I read as a child these days, that the teacher had told students bring to school meals must come from land and sea. Just a simple declaration but has profound implications. Their meal is a harmonious combination between the dish "forest under the sea" between plants and animals, scientifically speaking today must be 4 groups of starch, protein, fat, vitamins and minerals substances. This does not mean eating deny liking, because like good food, nice ... food is also part of the diet is responsible - it is their own responsibility for the enjoy life. Every person is born only one life, regrettably made ​​when we only know frantic work in the whirlpool, kitchen, children and all sorts of external and internal, to forget that: a cup Aromatic morning tea on the balcony full of flowers and wonderful birdsong know how much, a hot cake in the magazine on the sofa in a rainy afternoon translucent bay window so much romance, a cup of yogurt bar cool piano with gentle deep know how much ... So, like good food is not a sin. :) Talked eat, they also have to say the whole thing cook. They say that cooking is an art, and the chef is an artist. I then said that cooking is a science - art and the chef is an artist-cum-scientist. A substandard food must meet the elements: CLEAN (both in terms of hygiene as well as the safe processing of raw materials), GOOD (appropriate nutrition, balance, good for health and beauty) , DELICIOUS (harmony and good taste), and NICE (presented neat, beautiful, harmonious colors, giving sensory attractive). Two inputs are conditions "need" for a healthy life, two factors are conditions "enough" for a quality life, worth enjoying. So while not difficult to enjoy, but I was quite discerning when choosing materials. Raw materials are clean, there is good, there is harmony, the new meals, "healthy" is. Next, have fun cooking. I do not support women in the kitchen when you feel tired or simply when they do not want to cook. Delicious food comes from the mind of the chef. If the mind relaxed, you will care little for their own products. If fatigue depressed, you would do something like the speaker to have something stuffed in their mouths. Already bored cooking is also anorexia, then how can life be gentle. Be the best, like the cook, the cook happy, do not try to force yourself to do something unintended. Call man go into the kitchen or restaurant, but they themselves will relax and enjoy the moment of fun. So, I like to define the job TAM not merely ethical aspects of the work . Mind it was a passion, the love and attention to the work. It was the interest and attitude of people listening done with the object used. It is also positive thoughts about work and life. So when you cook for anyone else, think that I did so primarily because it is a favorite work, and also enjoyed her part wave. No one can force you to do what you hate, only you control your feelings only.
























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: