Trước khi đưa ra quyết định này, em muốn một lần nữa được hồi tưởng về đoạn đường mà em vừa dừng lại, nơi đã ngập tràn những kỉ niệm về anh ... Có lần em đã nói với anh, tuýp người của em luôn nhìn về quá khứ ... Mỗi khi đi qua một nơi nào để lại trong em nhiều ấn tượng, em luôn ngoái lại nhìn thật lâu, nhìn mãi cho đến khi nơi ấy đã xa khuất không còn thấy nữa ... Đến tận bây giờ em vẫn chưa từ bỏ được thói quen ấy ... Có lẽ như vậy em mới chính là em.Ngày ấy mọi chuyện đến sao tình cờ và nhẹ nhàng quá ... Vô tình hay cố ý mà trên đoạn đường em đi đã in thêm đôi dấu chân, anh đến mang theo một luồng không khí mới làm lay động con tim đã từ lâu băng giá khiến trong tâm hồn em bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng ... Em đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng anh đi mãi về phía cuối đường ... Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, không bao giờ là thật ... Anh chỉ đến với tư cách an ủi một cô bé đang bước đơn độc cùng những nỗi đau của vết thương lòng ai đó vô tình gieo rắc bây lâu. Hôm nay đây, em đứng nhìn để rồi em sẽ bước tiếp mình em
đang được dịch, vui lòng đợi..