Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã ra tường, xa thầy cô và bạn bè nhưng những kỷ niệm về thời sinh viên vẫn còn đọng lại trong lòng em rất sâu sắc. Quãng thời gian là bốn năm học ở trường đại học, em ko có gì nổi bật cả, nhưng em không sao quên được những kỷ niệm về cô., người là người cô duy nhất em yêu quý khi học môi trường đại học, cô là người em ngưỡng mộ và thấy tự hào khi là sinh viên của cô.
Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Phương Thảo. Cô là người thẳng thắn, quyết đoán và chân thật nhất trong các thầy cô ở trường đã dạy em. Cô như người chị, người bạn tạo cơ hội và giúp đỡ chỉ bảo nhiệt tình khi em tham gia hoạt động nghiên cứu khoa học của trường. Với dáng người đậm đà, hơi lùn, và mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ. nhìn cô trông rất xinh và phúc hậu. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu.. Mắt cô đen long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, với sự quan tâm mà cô dành cho chúng em. Những tiết học của cô đánh tan cơn buồn ngủ của những đứa cú đêm như em. Cô ko chỉ dạy chuyên môn cho chúng em mà dạy cả cách làm người, đối nhân xử thế sao cho hợp tình, hợp lý nữa. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập, thổi lửa cho những đam mê của chúng em. Cám ơn cô người em yêu quý nhất.
Giờ đây khi đã ra trường rồi, không còn được nghe cô giảng dạy nữa, nhưng mỗi khi có việc cần cô trò lại gọi nhau hỏi thăm nhau. Thật là đáng quý, đáng trân trọng. Tình thầy trò thiêng liêng lắm. Dù ít nhiều mỗi chúng ta đều có một mẫu người thầy cô ta tôn trọng và yêu quý. Hãy trân trọng những gì mình đang có và đừng quên thầy cô của mình nhé.