Tại Hy Lạp cổ đại, các cơ sở lưu trú không chỉ có nghĩa là nơi lưu trú mà còn là sự bảo vệ, che chở cho khách tham quan. Trong thời này, cơ sở lưu trú vẫn là một phần của những chốn linh thiêng. Việc du lịch trong giai đoạn này không dễ dàng. Người du lịch chính là những nhà ngoại giao, nhà triết học, nhà nghiên cứu hay buôn bán v.v… Khách thường được mời tới để ở trong nhà ở của quý tộc, bao gồm một nơi để ở, ăn, nghỉ ngơi và tắm. Điều đó giải thích sự có mặt của nhiều bồn tắm trong các lâu đài ở hầu hết các công trình khảo cổ đã được tìm thấy thời kỳ này (Raju, 2009). Tại các vương quốc hùng mạnh khác như Ai Cập, Sirry, Ba tư… do sự phát triển của hoạt động thương mại, các hoạt động hành hương của dân chúng về những ngôi đền nổi tiếng để thực hiện các nghi thức tôn giáo; hệ thống các nhà trọ cũng đã bắt đầu phát triển nhằm phục vụ các tầng lớp dân chúng khác nhau. Đa phần những nhà trọ này là nhà trọ công cộng của nhà nước hoặc các tổ chức tôn giáo, bên cạnh đó cũng có các nhà trọ tư nhân. Bên cạnh chỗ ở, các dịch vụ khác cũng được cung cấp cho khách như ăn uống, đổi tiền, bán các vật cúng tế…Dưới thời đế chế La Mã (27 TCN – 395) cùng với việc phát triển một hệ thống đường bộ rộng lớn xuyên suốt từ Châu Âu đến Trung Á. Hệ thống các cơ sở lưu trú ven đường, các quán trọ nhỏ đã được xây dựng dọc các đường giao thông chính, mở rộng từ Tây Ban Nha đến Thổ Nhĩ Kỹ. Ở Anh và Châu Âu nhiều cơ sở lưu trú được xây dựng tại các vị trí đẹp, gần các con suối tự nhiên. Những quán trọ tời kỳ này được gọi là "Cauponas" thường đi kèm với quán rượu được gọi là "Tabernas" (Raju, 2009). Giai đọan suy tàn của đế quốc Roma, các cơ sở lưu trú hầu như biến mất cho đến những năm 500 (SCN).
đang được dịch, vui lòng đợi..