Khi sương sớm chỉ còn bảng lảng như làn khói lơ đãng trôi, hơi lạnh chỉ đủ khiến gò má thêm hồng, ở phương xa ấy, tuyết đã tan chưa em? Cách nhau một khoảng xa xôi, nơi này nắng từ từ ươm vàng những con đường còn ướt sương sớm, từng hàng cây đung đưa tán
lá khe khẽ theo cơn gió mát lành, bầu trời vẫn xanh như thế và thương nhớ vẫn đong đầy như vậy, phương xa ấy, mùa xuân đã về chưa em?
Tôi còn nhớ khoảng thời gian mọi thứ ngủ quên trong cái rét buốt giá. Những xù xì, cũ kĩ của tiết trời đông khiến nỗi buồn miên man chầm chậm kết thành lớp sương mỏng, giăng kín đôi mắt đen huyền. Đứng giữa bao lớp người xen quàng vội vã ngược xuôi về nơi trú ẩn, tôi chẳng rõ đâu là nơi mình thuộc về, yêu thương nào sẽ xoa dịu lạc lõng này đây? Rồi, trong biển người xa lạ, nỗi hoang mang che lấp đi tất thảy phương hướng, một bàn tay ấm nóng đặt nhẹ lên vai, nụ cười em hồn nhiên chan hòa như nắng rạng, chứa đựng đam mê mãnh liệt đốt cháy nhiệt huyết tưởng phai nhạt đã lâu. Có lẽ, mùa xuân của tôi bắt đầu từ khoảnh khắc mơ hồ ấy, thanh xuân vì vậy mà thêm nhiều khát khao.
Như ngôi sao Bắc Đẩu luôn chỉ về phương Bắc, dẫn lối cho cố nhân trở về cội nguồn, em trong lòng tôi cũng đặc biệt như thế. Nhờ có em, trăm ngàn nẻo đường gần xa đều được rọi sáng, từng bước chân đệm bao động lực để dũng cảm tiến lên mà không ngại ngần tương lai khó đoán. Nhờ có em, tôi có một gia đình, hiểu rằng chẳng có khoảng cách nào quá xa xôi khi triệu yêu thương quy về một mối, khi vạn trái tim hòa chung nhịp đập. Đều hướng về em, Dịch Dương Thiên Tỉ. Đừng quên nắng ấm trong tâm hồn em dẫu phong ba khắc nghiệt đến đâu, vì tôi chỉ muốn dõi theo ánh sáng ấy cho đến lúc trái tim mỏi mệt, đến giây phút có thể thanh thản mỉm cười, mãn nguyện nhìn lại chặng đường đồng hành cùng em.
Từ phương Nam thương nhớ, chân thành gửi đến em lời chúc an lành cho ngày lễ tình yêu. Mười năm niên thiếu còn dang dở, mong em vững tâm mà bước, hoàn thành hẹn ước khắc cốt ghi tâm. Dịch Dương Thiên Tỉ, nhân sinh gặp gỡ không hối hận, kiếp này thương nhớ không đơn phương.