Ban đầu, chúng tôi muốn đặt tên bài viết là “Tây Đô Today” – Today là cách nói láy từ chữ Tây Đô, hai bên tiếng tây – tiếng ta ghép nhau nghe cho nó… hiện đại, vui tai. Nhưng rồi khi đến Cần Thơ, mọi suy nghĩ về cái chất hiện đại đó của chúng tôi… biến mất. Và chúng tôi tin rằng, một khi bạn tiếp xúc với người dân nơi đây, bạn cũng sẽ phải thốt lên rằng: Cần Thơ là “một nơi ai cũng…”, ai cũng gì thì đọc bài sẽ rõ nghen. Ý tưởng về chuyến đi Cần Thơ của chúng tôi chợt lóe lên trong lúc đang ngồi cà phê và quán mở bản “Ce Jour-la sur le Mekong” – nhạc phim L’amant (Người tình). Nghe giang hồ đồn đại, bộ phim được quay ở Cần Thơ từ năm 1986. Nhắc tới cái chất xưa, chất nam bộ là hai thằng tôi mê tít, “dân miệt” miền tây mà. Thế nên chúng tôi không ai bảo ai, gói ghém bộ bà ba rồi lên đường cái rụp.Ban đầu, chúng tôi muốn đặt tên bài viết này là “Tây Đô Today” – Today là cách nói láy từ chữ Tây Đô, hai bên tiếng tây – tiếng ta ghép nhau nghe cho nó… hiện đại, vui tai. Nhưng rồi khi đến Cần Thơ, mọi suy nghĩ về cái chất hiện đại đó của chúng tôi biến mất. Và chúng tôi tin rằng, một khi bạn tiếp xúc với người dân nơi đây, bạn cũng sẽ phải thốt lên rằng: Cần Thơ là một nơi ai cũng hiền hòa, cũng đôn hậu, cũng… nhiều cái lắm. Mà để nói hết cảm nhận của mình về vùng đất này, thì một góc nhìn chủ quan thôi chưa đủ. Thế nên ngoài những thử thách mà Here We Go đưa ra, chúng tôi tiếp tục tự “thách thức” nhau thêm một lần nữa: mỗi ngày đứa nọ sẽ chọn một góc bất kì ở Cần Thơ và đứa kia phải… nói lên cảm nhận của mình về chỗ đó. Nói sao cho súc tích, cho động lòng nhau, bị gì đi du lịch chung, phải hiểu, phải đồng điệu thì mới gắn kết được, phải không các bạn? Do đó trong bài viết này, bạn sẽ thấy có 2 người đang kể chuyện, đó là Danh (Da) và Thanh (Ta). Nơi tá túc trong 4 ngày 3 đêm, khách sạn Xoài. (Danh kể) - Chúng tôi bắt chuyến xe đầu tiên trong ngày để về Cần Thơ, suốt 3 tiếng đồng hồ trên xe, hai thằng cặm cụi giải mật thư đầu tiên của BTC, dĩ nhiên, việc này ngốn hết khoảng nghỉ ngơi và khiến bao tử kêu ”rồn rột". Vì thế khi mới đến nơi, mình và đã theo đề xuất của Thanh, đến ngay Quán Hồi Đó, vì cậu chàng muốn ”concept" của ngày đầu tiên phải thiệt là ”hoài niệm xưa cũ".(Thanh kể) - Danh mê mệt món ”tôm khô kho tốp mỡ" của quán, nói thiệt, để giới thiệu 1 món ăn mà bạn nên thử ở Quán Hồi Đó thì chắc chắn phải là chảo kho quẹt thơm nức mũi, ngon nao lòng này. Nhưng cái mà mình muốn kể ở đây không phải là miêu tả vị ngon của món ăn, chuyện là khi tụi mình tiếp tục mang mật thư ra giải, vò đầu bứt tóc ra điều căng thẳng lắm. Cái cô chủ quán lúc mang món canh chua lên bàn ăn, liền vỗ vai mình cái nhẹ, nói: "Ăn đi rồi tính, dòm bây căng quá, thôi chuyện đâu còn có đó nha bây!" Cái câu này của cổ làm mình dịu lòng hẳn. Dù không quen biết gì, nhưng cổ mang lại ấn tượng đầu tiên thiệt tốt về người dân miền tây. Cái xứ coi vậy mà ngộ, khó khăn chi, chứ mở miệng ra là lạc quan phát hờn cho được. Các bạn nhớ nha, mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống, hãy nhớ lây câu thần chú mà DaTa chia sẻ ở đây: "Chuyện đâu còn có đó" (Danh kể) - L'amant là một trong những bộ phim mình yêu thích nhất, thật tình cờ nó cũng đưa đường, dẫn lối cho bọn mình đến nhà cổ Bình Thủy - phim trường của bộ phim nức danh một thời. Cần Thơ có hơn 70 ngôi nhà cổ, trong đó Bình Thủy được xem là ngôi nhà đẹp nhất xứ miền tây. Tiếp đón bọn mình là một bà cụ, con cháu nhiều đời của chủ nhà Bình Thủy. Cụ có hơi ít nói, đoạn cụ khoe bức ảnh chụp phim L’amant trên tường một cách đầy tự hào: “Bây coi, ngót nghét 26 năm cũng qua, đời người ta trôi nhanh như lá rụng, chỉ khác là lần nào nhìn vô mấy tấm hình này cũng thấy như mình trẻ quài, kỉ niệm còn quài với thời gian…” Bữa tối đó chúng tôi có ghé qua chợ cổ Cần Thơ - ngôi chợ xây cùng thời với chợ Bến Thành, chợ Lớn của Sài Gòn, chẳng trách kiến trúc có nét tương đồng. Mua thêm mỗi đứa cái nón lá, hứa hẹn một ngày mới ăn bận đúng chất ”dân miền tây".Như khi không quen biết gì nhau, mấy bà cô bảo con cháu qua chào hỏi chúng tôi, kiểu như mấy chú từ Sài Gòn về thăm xứ mình, tụi con phải lịch sự tiếp đón nha. Như khi gửi xe, cô gửi xe bảo ba ngàn, đưa cô bốn ngàn nói cô giữ luôn không cần thối, cô cười hỉ hả dúi vào tay Danh, nói: "thôi, tui lấy hai ngàn cũng đủ rồi". Như khi ở khách sạn, mượn một con dao để gọt trái cây, cô chủ hỏi trái cây loại gì? lúc sau cô không những cho mượn dao, mà còn đưa thêm cả cái dĩa đựng vừa vặn trái dưa lê vàng ươm, nôm ngon mắt.
đang được dịch, vui lòng đợi..