Chạm Vào Trái Tim để Thấy được Nụ CườiTôi gọi cho anh Đức, anh à, đoàn dịch - Chạm Vào Trái Tim để Thấy được Nụ CườiTôi gọi cho anh Đức, anh à, đoàn Anh làm thế nào để nói

Chạm Vào Trái Tim để Thấy được Nụ C

Chạm Vào Trái Tim để Thấy được Nụ Cười

Tôi gọi cho anh Đức, anh à, đoàn cuối tuần này lên. Năm học vừa kết thúc, không biết các em sẽ đến lớp đến trường để học không?
Anh Đức trả lời: Chú cứ lên, anh gọi các em tới nhà mình học, chắc được.

Tôi vẫn lo lắm, vì các em phần lớn là dân tộc Mông, lại ở cái vùng mà được coi là có nhiều em bé đi bán hàng dong, theo chân những khách du lịch, làm sao các em tới học khi bận đi bán hàng đây?
Những mong, chỉ có thể là được vài em tới học thôi, cũng là vui lắm rồi!

Nhưng sự thật ngoài sức tưởng tượng. Các em học chăm lắm, nhớ các anh chị lắm. Các em không phải không thích học đâu, chỉ là không có nhiều điều kiện để học thôi.

Sáng sớm, đã thấy chúng nó tập chung ngay tại cửa. Đứa lớn thì lớp sáu lớp bảy, đứa nhỏ thì lớp một lớp hai, có đủ cả. Chúng nó đến đông trật ních cả lớp học, ngồi túm tụm e dè!

Nhìn bộ dạng, nghe giọng nói tiếng Kinh chưa sõi, mà chúng nó toàn giao tiếp với nhau bằng tiếng Mông thôi. Làm sao dạy các em bằng tiếng Kinh bây giờ?

Tôi hỏi em lớn nhất ở đây: Em đi bộ tới đây à?
Em trả lời: Vâng. Đi bộ.

A, may quá rồi, ít ra các cô gái đang ngồi cạnh tôi đây, chúng nó học chừng lớp sáu, đầu đội chiếc vòng hoa vừa tết rất đẹp. Vậy là tôi kêu em làm lớp trưởng, còn các bạn xung quanh làm lớp phó để hỗ trợ đọc tên.

Chúng nó ở chung bản, chúng nó đi bán hàng dong nhiều, chắc biết tuốt tên nhau, nếu không biết, chúng nó hỏi nhau bằng tiếng Mông.
Tôi cũng chẳng tưởng tượng nổi những cái tên người Mông, người Dao đặt thế nào. Hồi hộp để chờ xem danh sách. Vậy là một danh sách được viết ra toàn là: Pàng, Pằng, Pừng, Peng, a Cường, Mỉ, Muôi, Trừ, Sủ,… và còn rất nhiều những cái tên khác.

Vậy đấy, làm thế nào để các em, với những cái tên như thế, nói tiếng Mông như thế, mình có thể dạy các em được nhỉ.

Nhìn tụi nhỏ, lúc đó,chúng nó dúm lại một chỗ, nam ra nam, nữ ngồi cùng nữa, còn xung quanh là các anh chị Tình nguyện viên miền xuôi lên. Tôi đứng đó, nhìn xung quanh, nghe thi thoảng có những nụ cười tanh tách, những tiếng đánh vần chữ Mông, những ánh mắt nhìn lơ láo.

- Rồi. Hát nhé cả lớp! Tôi hô to.

Ngỡ như cả một bầu không khí im lặng tan đi. Tôi cũng không nghĩ ở trên này, các em lại hát được đều thế! Vui thế! Lớp chúng mình, rất rất vui, anh em ta chan hòa tình thân…

Chúng nó hát đều, chúng nó vỗ tay, đội tình nguyện viên vỗ tay, tưởng như những dân tộc anh em là đây, chung nhau một ngôi nhà là đây…vui lạ mà cũng gần thấy lạ.

Giờ nhé, chiếc gương soi. Tôi nói. Các em biết không?
Có ạ. Vậy là tốt rồi. Có cơ hội để dạy các em đây.

Các bạn nhé, hãy tưởng tượng người đằng trước mình là những chiếc gương. Hãy soi vào đó, người đối diện sẽ làm theo những gì bạn làm.
Chúng nó ngơ ngác, chẳng hiểu mô tê gì. Mắt cứ xoe tròn lên nhìn tôi.
Bí quá. Sao giờ nhỉ. Bé Mỉ vừa lấy danh sách xong, nói bằng tiếng Mông lại cho các em. Rồi tôi làm mẫu cùng với một bạn tình nguyện viên nữa. Vậy là chúng nó cười toe toét.

Bắt đầu chơi được rồi. Chúng tôi những chiếc gương, soi rõ những con người các em trong đó và ngược lại.
Tôi làm mặt cười, chiếc gương của tôi làm mặt cười. Tôi đưa tay ra chạm gương, chiếc gương chạm lại, tôi nhìn với ánh mắt trìu mến, chiếc gương cũng thế. Tôi vui quá, tung tăng nhảy múa, chiếc gương cũng vậy.

Đến lượt chúng nó. Chúng nó tết tóc, chiếc gương là chúng tôi cũng tết tóc. Có nhiều tình nguyện viên là nam, không có tóc mà tết, cũng phải tết. Chúng nó ngoắc tay vào gương, và xoay vòng, chiếc gương cũng thế, chúng nó làm mặt xấu, chiếc gương cũng làm mặt xấu, chúng nó đập tay vào gương, gương cũng đập tay lại.

Cách đó chừng hai mươi phút thôi, thật khó để gọi một bạn nào lên để chia sẻ, nhưng giờ chúng tôi có cả một đội, đứa nào cũng xung phong lên làm gương, rồi vẽ, rồi cười.
Chúng tôi nghe được những câu chuyện từ những bức tranh do chúng nó vẽ.
- Em muốn vẽ ngôi nhà của em. Vì ở đó, có mẹ em, ba em và em gái. Nhà em làm bằng gỗ,bên cạnh cánh đồng lúa xanh. Em rất yêu nhà em, vì nhà em rất hạnh phúc.
- Em vẽ chú bộ đội, vẽ ô tô đi lên bản.Vì em mong trở thành chú bộ đội, lái ô tô đi bảo vệ rừng.
- Em vẽ cánh đồng hoa, vì em yêu những bông hoa trên đường em đi ra suối.
- Em vẽ tảng đá, vì ở đó, em có thể khóc mà không ai biết tới….
Có em bé, vẽ rất đẹp, em rất thích bút chì màu. Em hỏi tôi:
- Em thích bút chì màu lắm!Tặng em nhaaa.
- Sao tặng được đây? Tôi hỏi lại.
- Em không có. Em thích vẽ ạ.
Tôi nhìn lại bức tranh, em bé vẽ tảng đá. Em ấy vẽ nơi có thể khóc mà không ai biết tới. Vì sao vậy?
Bé chẳng trả lời. Chỉ im lặng thôi. .. Tôi tặng bút cho em.
Chuyện ngắn ngủi, chẳng thế nào biết hết. Nhưng sau đó, đoàn chúng tôi tiễn các em đi về tận nhà. Đi mới biết, con người Mông sống thật giản dị, các em bé mông cũng thật giản dị.

Chỉ có căn nhà cột gỗ đứng trơ giữa cánh đồng, ở trong nhà, cũng chỉ có chiếc bếp nguội, tường nhà là những thanh nứa thưa ghép thành. Vậy mà vẫn cảm thấy hạnh phúc lắm.

Đây là hòn đá em vẽ ra à?

Vâng. Nó đấy. Mỗi lần ba mẹ đi là
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chạm Vào Trái Tim để Thấy được Nụ CườiTôi gọi cho anh Đức, anh à, đoàn cuối tuần này lên. Năm học vừa kết thúc, không biết các em sẽ đến lớp đến trường để học không? Anh Đức trả lời: Chú cứ lên, anh gọi các em tới nhà mình học, chắc được.Tôi vẫn lo lắm, vì các em phần lớn là dân tộc Mông, lại ở cái vùng mà được coi là có nhiều em bé đi bán hàng dong, theo chân những khách du lịch, làm sao các em tới học khi bận đi bán hàng đây? Những mong, chỉ có thể là được vài em tới học thôi, cũng là vui lắm rồi!Nhưng sự thật ngoài sức tưởng tượng. Các em học chăm lắm, nhớ các anh chị lắm. Các em không phải không thích học đâu, chỉ là không có nhiều điều kiện để học thôi.Sáng sớm, đã thấy chúng nó tập chung ngay tại cửa. Đứa lớn thì lớp sáu lớp bảy, đứa nhỏ thì lớp một lớp hai, có đủ cả. Chúng nó đến đông trật ních cả lớp học, ngồi túm tụm e dè!Nhìn bộ dạng, nghe giọng nói tiếng Kinh chưa sõi, mà chúng nó toàn giao tiếp với nhau bằng tiếng Mông thôi. Làm sao dạy các em bằng tiếng Kinh bây giờ?Tôi hỏi em lớn nhất ở đây: Em đi bộ tới đây à? Em trả lời: Vâng. Đi bộ.A, may quá rồi, ít ra các cô gái đang ngồi cạnh tôi đây, chúng nó học chừng lớp sáu, đầu đội chiếc vòng hoa vừa tết rất đẹp. Vậy là tôi kêu em làm lớp trưởng, còn các bạn xung quanh làm lớp phó để hỗ trợ đọc tên.Chúng nó ở chung bản, chúng nó đi bán hàng dong nhiều, chắc biết tuốt tên nhau, nếu không biết, chúng nó hỏi nhau bằng tiếng Mông. Tôi cũng chẳng tưởng tượng nổi những cái tên người Mông, người Dao đặt thế nào. Hồi hộp để chờ xem danh sách. Vậy là một danh sách được viết ra toàn là: Pàng, Pằng, Pừng, Peng, a Cường, Mỉ, Muôi, Trừ, Sủ,… và còn rất nhiều những cái tên khác.Vậy đấy, làm thế nào để các em, với những cái tên như thế, nói tiếng Mông như thế, mình có thể dạy các em được nhỉ.Nhìn tụi nhỏ, lúc đó,chúng nó dúm lại một chỗ, nam ra nam, nữ ngồi cùng nữa, còn xung quanh là các anh chị Tình nguyện viên miền xuôi lên. Tôi đứng đó, nhìn xung quanh, nghe thi thoảng có những nụ cười tanh tách, những tiếng đánh vần chữ Mông, những ánh mắt nhìn lơ láo.- Rồi. Hát nhé cả lớp! Tôi hô to.Ngỡ như cả một bầu không khí im lặng tan đi. Tôi cũng không nghĩ ở trên này, các em lại hát được đều thế! Vui thế! Lớp chúng mình, rất rất vui, anh em ta chan hòa tình thân…Chúng nó hát đều, chúng nó vỗ tay, đội tình nguyện viên vỗ tay, tưởng như những dân tộc anh em là đây, chung nhau một ngôi nhà là đây…vui lạ mà cũng gần thấy lạ.Giờ nhé, chiếc gương soi. Tôi nói. Các em biết không? Có ạ. Vậy là tốt rồi. Có cơ hội để dạy các em đây.Các bạn nhé, hãy tưởng tượng người đằng trước mình là những chiếc gương. Hãy soi vào đó, người đối diện sẽ làm theo những gì bạn làm. Chúng nó ngơ ngác, chẳng hiểu mô tê gì. Mắt cứ xoe tròn lên nhìn tôi. Bí quá. Sao giờ nhỉ. Bé Mỉ vừa lấy danh sách xong, nói bằng tiếng Mông lại cho các em. Rồi tôi làm mẫu cùng với một bạn tình nguyện viên nữa. Vậy là chúng nó cười toe toét.Bắt đầu chơi được rồi. Chúng tôi những chiếc gương, soi rõ những con người các em trong đó và ngược lại. Tôi làm mặt cười, chiếc gương của tôi làm mặt cười. Tôi đưa tay ra chạm gương, chiếc gương chạm lại, tôi nhìn với ánh mắt trìu mến, chiếc gương cũng thế. Tôi vui quá, tung tăng nhảy múa, chiếc gương cũng vậy.Đến lượt chúng nó. Chúng nó tết tóc, chiếc gương là chúng tôi cũng tết tóc. Có nhiều tình nguyện viên là nam, không có tóc mà tết, cũng phải tết. Chúng nó ngoắc tay vào gương, và xoay vòng, chiếc gương cũng thế, chúng nó làm mặt xấu, chiếc gương cũng làm mặt xấu, chúng nó đập tay vào gương, gương cũng đập tay lại.Cách đó chừng hai mươi phút thôi, thật khó để gọi một bạn nào lên để chia sẻ, nhưng giờ chúng tôi có cả một đội, đứa nào cũng xung phong lên làm gương, rồi vẽ, rồi cười. Chúng tôi nghe được những câu chuyện từ những bức tranh do chúng nó vẽ. - Em muốn vẽ ngôi nhà của em. Vì ở đó, có mẹ em, ba em và em gái. Nhà em làm bằng gỗ,bên cạnh cánh đồng lúa xanh. Em rất yêu nhà em, vì nhà em rất hạnh phúc. - Em vẽ chú bộ đội, vẽ ô tô đi lên bản.Vì em mong trở thành chú bộ đội, lái ô tô đi bảo vệ rừng. - Em vẽ cánh đồng hoa, vì em yêu những bông hoa trên đường em đi ra suối. - Em vẽ tảng đá, vì ở đó, em có thể khóc mà không ai biết tới….Có em bé, vẽ rất đẹp, em rất thích bút chì màu. Em hỏi tôi: - Em thích bút chì màu lắm!Tặng em nhaaa. - Sao tặng được đây? Tôi hỏi lại. - Em không có. Em thích vẽ ạ. Tôi nhìn lại bức tranh, em bé vẽ tảng đá. Em ấy vẽ nơi có thể khóc mà không ai biết tới. Vì sao vậy? Bé chẳng trả lời. Chỉ im lặng thôi. .. Tôi tặng bút cho em. Chuyện ngắn ngủi, chẳng thế nào biết hết. Nhưng sau đó, đoàn chúng tôi tiễn các em đi về tận nhà. Đi mới biết, con người Mông sống thật giản dị, các em bé mông cũng thật giản dị.Chỉ có căn nhà cột gỗ đứng trơ giữa cánh đồng, ở trong nhà, cũng chỉ có chiếc bếp nguội, tường nhà là những thanh nứa thưa ghép thành. Vậy mà vẫn cảm thấy hạnh phúc lắm.Đây là hòn đá em vẽ ra à?Vâng. Nó đấy. Mỗi lần ba mẹ đi là
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Heart Touch In order to Seeing Smiles Germany I call you, brother, this weekend up the delegation. School year just ended, not that they are going to school to school to school? Anh Duc replied: Uncle kept up, he called them to his house to learn, for sure. I'm still worried, because they are the majority are H'Mong, again in the area that is considered to have many babies go sales dong, follow the tourists, how can the children go to school when busy selling here? the desire, can only be be only a few children to school, as well as funny then! But the truth beyond imagination. They learn to take very, very remembered siblings. The children do not like school where not only are not many opportunities to learn it. Early in the morning, saw them concentrated at the door. The older one, the sixth grade class of seven, the child is a second grade class, there is enough. They crowded crowded to both classes, huddled afraid! On the form, Beijing has not heard voices fluently, which they communicate with each other throughout Mongolian language only. How to teach children language Beijing now? I'm here to ask you most: You walk up to here? I answer: Yes. Walk. A, unfortunately too then, at least the girl sitting next to me here, they learn about sixth grade, started wearing a very beautiful wreath plaited medium. So I asked you to do the class, while the class you around do read name deal to support. They share a copy, and they go dong more sales, make plucking know each other's names, if you do not know, they asked Mongolian language together. I did not imagine the names Hmong, Dao put how. Excited to wait and see the list. So is a full list is written: Pang, Pang, Pung, Peng, a strength, MI, scoops, Except, ceramic, ... and many other names. So there, how do you, with names like, speak like Mongolia, I can teach them to be right. Look kids, then, they left a handful of places, men of men and women to sit together again, still surrounded by siblings Volunteer delta regions. I stood there, looking around, listening to the occasional crackling smile, the voice spell Mongolia, the eyes gazed lies. - Yes. Offline whole class singing! I shouted. Ngỡ as both a quiet atmosphere to melt away. I also do not think above this, they are back to sing that! So fun! Class of us, very very funny, my brethren friendship harmony ... They all sing, they clap, clap volunteer team, almost the ethnic groups are here, sharing a house is here ... funny weird strange but also close to see. Now then, mirror. I say. They know? Yes, please. So good. Having the opportunity to teach the children here. You then, imagine themselves as the person in front of the mirror. Be inspired to it, the opposite will do what you do. They bewildered, not understanding what tissue numbness. Just rolled his eyes at me. The secret too. Why, right now. Mi baby just get the list done, say, in Mongolia for the children. Then I modeled with a volunteer you again. So they grinned. Start playing okay. We the mirror, illuminating people including children and vice versa. I do smiley, my mirror as smileys. I reached out to touch the mirror, the mirror to touch up, I looked with affectionate eyes, the mirror too. I'm glad too, would come to dance, mirror, too. In turn them. They plaited hair, mirror, we also hair braiding. There are many volunteers are men, but no hair plaited, braided must. They flag down arms in the mirror, and rotate, mirror, too, they do bad side, bad side mirror as well, they slapped the mirror, the mirror also hit his hand. Way about twenty minutes only, it's hard to call a friend to share any more, but now we have a whole team, whom did volunteer to set an example, then drawing, then laughing. we hear the story from the pictures because they drawing. - I want to paint my house. Because there, with my mom, dad and sister. My house is made ​​of wood, next to the green rice fields. I really love my family, because my family is very happy. - I draw attention of soldiers, drawing cars going up I want to be the uncle ban.Vi soldiers, driving a car to go to protect forests. - I painted flower field because I love the flowers along the stream I go out. - I painted rocks, because there, you can cry, but no one knows .... Yes baby, very beautiful painting, I really like crayons. You asked me: - You like crayons too! Give 'em nhaaa. - Why is this gift? I asked. - I have not. I like to paint, please. I look back at pictures, baby painted rocks. She can draw places that nobody knows to cry. Why? She did not answer. Only silence only. .. I gave the pen to me. It short, not how to know. But then, our group walked off their home. Going know, people live very simple Mongolia, the baby butt is so simple. Only the wooden houses stood inert columns between fields, in the home, the kitchen is only cold, cork walls are sound sir assembled. Yet still feel happy. This is the stone I draw you? Yes. Here is it. Every time parents are away





























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: